Chúng ta

Những ngày ở khu cách ly

Thứ hai, 24/5/2021 | 07:56 GMT+7

Những ngày ở khu cách ly tập trung, tôi nhận ra nhiều bài học quý giá để vượt qua nỗi lo, dũng cảm đối mặt với “cơn bão” Covid.

Tôi đang là F1. Nói thẳng thừng là người có nguy cơ nhiễm rất cao vì tiếp xúc gần với F0 (ca nhiễm covid) và bắt buộc tham gia cách ly tập trung theo quy định của Bộ Y tế.

Tôi trở thành F1 trong trường hợp tiếp xúc gần với F0 khi ngồi cạnh người này tại đám cưới của một người bạn thân thiết. Nếu trước đây, ai mà tưởng tượng nổi, đi ăn cưới lại có khả năng bị mắc bệnh truyền nhiễm và bị đưa đi cách ly như vậy. Nhưng thời điểm này, đừng nói đến đi ăn cưới, chỉ cần bạn nhận một ly chè từ người giao hàng không may nhiễm Covid-19 thì bạn đã phải đi cách ly tập trung rồi đấy.

Nói như vậy để nhấn mạnh thêm lần nữa Covid-19 đã và đang len lỏi, tiềm ẩn xung quanh cuộc sống của mỗi người. Chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng thực hiện nghiêm chỉnh 5K - 9K để bảo vệ chính mình cùng cộng đồng.

Tuy điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể trở thành F1 hoặc thậm chí là F0 nhưng cũng đừng quá hoang mang rồi khiến tâm trí suốt ngày chìm đắm trong nỗi sợ. Sợ hãi sẽ khiến chúng ta không đủ tĩnh tâm để cảm được những bài học, những điều mà tôi cho là "thông điệp" Covid mang đến.

Cũng từ Covid, tôi học cách biết ơn nhiều hơn. Trong hoàn cảnh đặc biệt, tôi được đón nhận rất nhiều sự quan tâm, hỗ trợ, sẻ chia từ những đồng nghiệp đáng quý ở FPT. Lời động viên và sự sẻ chia, đồng hành dù hữu hình hay vô hình từ tất cả mọi người là một nguồn lực lớn giúp tôi nuôi dưỡng được tinh thần lạc quan đối mặt với “kì thi dài 21 ngày” lạ lẫm này.

Tôi nhớ lời nói “Cố lên! 21 ngày qua mau thôi!” của người hùng áo xanh trên chuyến xe ưu tiên đưa tôi đến khu cách ly.

Tôi nhớ những cuộc gọi liên hồi của ba mẹ, em gái, ông bà, cô, dì, chú bác, anh chị em bên nội, bên ngoại đủ cả…

Tôi nhớ những tin nhắn đầy yêu thương và những món quà tiếp sức của sếp, của đồng nghiệp, của anh chị, bạn bè tôi... kể sao cho hết.

Tôi nhớ những cuộc gọi “facetime - họp kín - họp nóng” của những người cùng đi cách ly là cô giáo tôi, anh chị, bạn bè... để mỗi người san sẻ lo âu, động viên tinh thần lẫn nhau trong hành trình này.

Tôi nhớ những bữa cơm, những món ăn dinh dưỡng, ngon và ú ụ mà đội hậu cần của khu cách ly đã chuẩn bị. Đã vậy, lâu lâu, một chị mà tôi không thấy mặt đứng từ xa hỏi: “cơm ăn được không em", thấy thương quá chừng.

Tôi nhớ những chiến sĩ gác trạm cách ly đầy kiên nhẫn, đã phải đội nắng, đi bộ nhiều vòng mang những thức quà tiếp tế từ bên ngoài vào bàn tập trung.

Tôi nhớ tiếng nói báo hiệu đến giờ phun thuốc khử khuẩn của những cán bộ y tế vang lên bên ngoài hành lang: “Đóng kín cửa, đeo khẩu trang, xịt thuốc khử khuẩn nhé!”

Và nhớ từng cử chỉ nhẹ nhàng, từ tốn trong các lần lấy mẫu xét nghiệm dịch tễ của những cán bộ y tế tôi không thể biết mặt. Đó là những tâm hồn cao thượng!

Ở trong khu cách ly, tôi mới càng trân quý những gì mà mình đang có. Sự tiện nghi trước khi có Covid-19 khiến nhiều lúc tôi coi mọi thứ tôi có là hiển nhiên. Nhưng khi có Covid-19 với bất tiện đủ đường nhất là khi vào khu cách ly, tôi học được nhiều hơn về sự tương trợ, giúp đỡ nhau và lòng biết ơn.

Tôi đang được cho tá túc tại một căn chung cư bình dân của công nhân Khu công nghiệp Hòa Cầm. Một căn hộ bé, thoạt tiên không giường, không chiếu, không tivi, không internet, không bếp núc, không máy giặt, không quạt máy và bụi bặm nhưng bù lại là rất sáng sủa, có nhà vệ sinh riêng, đầy đủ nước sạch và nhiều ổ cắm điện. Bấy nhiêu thôi cũng đủ trở thành "thiên đường" của một kẻ trong tâm thế đi ăn nhờ, ở đậu và bỗng chốc trở thành "gánh nặng" cho nhiều người.

Ở Điện Biên, Nậm Pồ, tại điểm cách ly tập trung, mấy đứa trẻ bé xíu còn phải nằm đất, không chăn mền ấm, không đủ áo mặc. Tôi còn may mắn lắm. Tôi biết ơn thật nhiều!

Ở đây, tôi cảm thấu vẻ đẹp của “làm từ thiện”. Năm tôi học lớp 6, gia đình tôi được nhà nước và bà con dòng họ hỗ trợ một căn nhà cấp bốn để vươn lên thoát nghèo. Trong tâm thế của một người chịu ơn, tôi cảm được rõ ràng nét đẹp của việc “làm từ thiện” từ khi ấy. Đến nay, một lần nữa tôi lại cảm nhận được “sức nặng” từ những tấm lòng ủng hộ cho đất nước trong cơn đại dịch, để tôi - F1, đã sẵn sàng tâm thế đóng phí ăn uống mỗi ngày lại nhận được thông báo được miễn tất cả chi phí. 

Đại dịch Covid-19 là một cú sốc nhưng cũng là một món quà chứa đựng nhiều giá trị sâu sắc mà nổi bật là lòng biết ơn. Chúng ta đều tin rằng sớm hay muộn, Covid-19 cũng sẽ rời xa, nhưng ngay lúc này, mỗi người có thể nhìn vào “cơn bão Covid-19” để nhận về bài học lớn cho riêng mình.

Phạm Thuỷ Tiên

Ý kiến

()