Trong căn hầm tối tăm và ẩm thấp, chật cứng xe cộ và mùi của sự ngột ngạt, làn gió nhẹ thoảng tới khi em bước qua tôi như đã làm sáng bừng lên cả góc trời của một tâm hồn cằn cỗi. Sau 10 tiếng ngồi đối mặt với màn hình máy tính, với sự mệt mỏi rã rời trong cả thân xác và tâm hồn, em đã xuất hiện như chỉ để nhắc nhở tôi rằng: Đừng bao giờ mất đi hi vọng vì đôi khi quanh bạn vẫn luôn có thể xuất hiện những thiên thần.
Em mang trong mình vẻ đẹp của sự khỏe khắn và năng động, với áo thun bó sát và chiếc quần thể thao ngắn. Dường như em đang vội vã sau một buổi tập văn nghệ hay thể thao nào đó. Không kiêu sa, lạnh lùng nhưng em lại mang tới cho tôi một cảm giác khó có thể với tới, bởi ai có thể nỡ lòng nào mà chạm vào để phá đi một thứ vẻ đẹp hoàn mỹ và tinh khôi đến thế.
Nhưng tôi không biết gì về em. Không biết em ở đâu, đã có bạn trai chưa. Cả tên của em tôi cũng không biết.
Ngày hôm đó, tôi đã đi theo em được một đoạn đường dài. Nhưng đường đời trắc trở, đèn đỏ thì nhiều mà cảnh sát giao thông lại không thiếu. Cuối cùng, ông trời trêu ngươi, em rẽ trái còn tôi đi thẳng. Hình bóng đọng lại cuối cùng trong tôi chỉ là chiếc biển số xe, dãy số bao gồm 7 con số và một chữ cái. Thứ mà tôi đã phải lẩm nhẩm đọc đi đọc lại trên suốt quãng đường về còn lại, để sẽ mãi không bị lãng quên.
Nếu em có thể đọc được những dòng này, hãy cho tôi gửi tới một lời chào "đồng hương", dù có phần hơi xa lạ.
T.C
FPT Online
Ý kiến
()