Chúng ta

Lão Triều

Thứ tư, 17/3/2010 | 17:00 GMT+7

Lão tuổi Quý Sửu 1973, xuất thân khá ghê gớm. Bố là Giáo sư trường Đại học Xây dựng. Mẹ làm ở Viện Kinh tế Bưu điện.


Ông nội là cụ Dương Tụ Quán, có hai anh trai là các cụ Dương Bá Trạc và Dương Quảng Hàm đều là những danh sỹ đương thời...

Thêm nữa, ba anh em nhà ông nội lão là cháu quan Đốc học Hà Nội Dương Duy Thanh (1804-1861). Tên cả ba người đều được lấy đặt tên đường. Hôm trước thấy lão khoe là vào Sài Gòn tìm xem đường mang tên ông nội.

Còn lão là cựu học sinh trường chuyên Hà Nội - Amsterdam, thuở nhỏ thường đạp xe từ nhà ở Hàng Bông đến trường, tối về cũng biết lọ mọ nấu cơm bằng bếp dầu.
Năm 2007, lão bắt đầu xuất hiện ở 101 Láng Hạ. Cao to, dáng đi băm bổ của người luôn bị dồn đuổi bởi các loại lịch hẹn.

Trang phục kinh điển mùa hè là kiểu áo trắng quần đen mặc ngày này sang ngày khác. Mùa đông thêm cái áo len hoặc áo rét sẫm màu mà nhiều thằng báng bổ bảo là sản xuất từ... trước ngày giải phóng miền Nam.

Mắt cận khá nặng đến nỗi tụi nhân viên láo toét gọi lão là "Tứ mục xú nha", tức là "răng sâu bốn mắt". Lại có thằng khác viết trong Sử ký ngày trước: "Đến cơ quan mà thấy ai hay bĩu môi và nhăn mặt thì là anh TriềuDD". HàB thì viết: "Khi xưa trông anh đậm chất nông dân miền núi, khách hàng bảo nhìn thằng này như thế không tin thì còn tin ai!"

Những lúc không ở trong phòng, lão thường một tay cầm điện thoại nói chuyện như đang mắng chửi, một tay gãi gãi sau lưng hoặc chém gió. Nhân viên của lão lại viết trong Sử ký: "Nếu không thấy anh ở chỗ ngồi, thì từ xa xa chắc chắn sẽ vọng lại giọng chửi bới ai đó".

Lão công nhận là hay chửi bới, nếu không chửi thì lão làu bàu. Thật ngạc nhiên là lão như thế lại rất được nhân viên quý. Hóa ra, ngay khi ngừng chửi hoặc làu bàu là lão cười. Lão có kiểu mồm cười mà mắt cũng cười, nhìn không ai biết là lão vừa chửi con nhà người ta xong. Nghỉ tay chém gió là lão ngó nghiêng tìm xem có cái gì ăn được. Lão thường được nhân viên rủ ăn quà vặt cùng.

Chiều muộn một ngày thứ Sáu. Tập đoàn thông báo sáng thứ Bảy hôm sau nghỉ. Lão ra chỗ Ban Truyền thông làu bàu: "Ơ thế là mai nghỉ à! Đang muốn đi làm thì lại phải nghỉ!". Đời lão có thú vui gì đâu ngoài công việc và 3 người phụ nữ ở nhà. Quanh năm quen làm việc, nên không có việc là lão khổ.

Hai đứa con gái ở nhà có sở thích rất dễ thương, hễ một đứa khóc thì đứa còn lại bèn hưởng ứng khóc theo. Thứ Bảy nào người phụ nữ thứ 3 ở nhà chia lửa cùng thì còn đỡ, còn không thì một mình lão phải đánh vật với hai kẻ khóc dai kia. Hoàn cảnh như thế thì mong muốn đi làm ngày nghỉ kể cũng là chính đáng.

Người phụ nữ thứ 3 là chị Hoàng - lão cưa đổ qua "chát chít" và cưới được năm 2000. Về khoản "tề gia", lão là đệ tử chân truyền của anh NgọcBQ: yêu thương vợ con hết cỡ, chăm sóc gia đình tận tụy. Tuy nhiên lão khá hơn anh Ngọc một chút, khi nói chuyện qua điện thoại với chị Hoàng, lão vẫn dám nói bằng giọng tương đối "khù khoằm".

Sau khi cưới được vợ một thời gian thì lão thôi "chát". Ngừng "chát" rồi lão biết làm gì? Đành đi ngủ sớm. Tụi nhân viên từng rất ngạc nhiên khi biết lão thường đi làm về lúc 19h và đi ngủ lúc… 21h. Ngủ nghỉ đầy đủ thế thảo nào sức làm việc kinh dị kéo dài suốt từ thời là sinh viên thực tập ở FPT.

Nói về sức làm việc, lão thuộc dạng "top" ở khu vực chứ không riêng gì Việt Nam hay FPT. Năm 1993 lão vào thực tập dưới quyền anh BảoDC, lọ mọ từ một chú sinh viên ba ngơ thành PGĐ Trung tâm Giải pháp phần mềm năm 27 tuổi - trở thành hình mẫu tuổi trẻ tài cao thời đó.

Chưa kịp hoàn hồn thì năm 29,5 tuổi, anh NgọcBQ tóm cổ ấn lão vào ghế TGĐ Công ty Giải pháp phần mềm. Trở thành TGĐ trẻ nhất trong lịch sử FPT, lão là điển hình minh họa cho lời sấm lưu truyền: "Cứ ai nghe anh NgọcBQ chửi càng nhiều thì càng nhanh lên TGĐ".

Năm 2007, sau khi 3 công ty hợp nhất, lão thành PTGĐ FIS mới, lại quay về với sếp đời đầu là anh BảoDC. Từ gã sinh viên thực tập của anh Bảo năm xưa, giờ lão làm Phó tổng cho anh này. Chu kỳ đau khổ mới của lão lại bắt đầu với một mớ kiêm nhiệm: PTGĐ phụ trách kinh doanh phần mềm và ERP, phụ trách quan hệ đối tác, phụ trách toàn bộ khối BO...

Hồi mới hợp nhất 3 công ty, vị trí Trưởng ban Nhân sự nhạy cảm quá, các anh tìm mãi không được ai, bèn dí luôn cho lão kiêm. Chưa kể lâu lâu lại thấy người ta đẩy vạ cho lão làm Tư lệnh những dự án kiểu "Giải cứu binh nhì Oracle" hay "Mở đường máu cứu thượng sỹ TABMIS".

Lại nói chuyện nhân sự FIS. Một buổi trưa nọ lão cùng khoảng hơn chục anh em đi ăn. Có một vị khách rất hài tham dự cùng. Anh này đang cưa một cô trong đám. Tuổi trẻ tài cao quan hệ rộng, thanh niên đó thao thao kể "lão Ngọc béo, anh Châu hói và chú Bảo". Nghe như thân thiết gia truyền để lại. Tức cười quá, lão bèn thốt lên: "Ơ cái thằng này, anh nào nó cũng biết nhỉ, thế mày có biết ông Triều là ai không?". Thanh niên kia ngơ ngác bảo không! Đám nhân viên bèn giới thiệu luôn anh này là Trưởng ban, anh kia là Phó ban, còn đây là anh Triều, cán bộ nhân sự.

Lão mong chuồn khỏi vị trí Trưởng ban Nhân sự lắm. Nhưng cái ghế ấy nó cứ dính vào mông lão. Mất công lão tuyển đến 2 đời phó để ủ mưu đẩy lên trưởng cho thoát thân, cả 2 vị kia đều làm được một thời gian rồi "chào bác, em ngược". Nay lão và anh BảoDC đã lừa được mụ ThànhLK về, vận hạn với cái ghế nhân sự của lão rốt cuộc cũng chấm dứt.

Lão Triều còn có tục danh là Triều Cái. Tên này nhại theo nhân vật Thác tháp Thiên vương Tiều Cái (cũng có sách viết là Triều Cái) của truyện Thủy Hử. Cũng như Triều Cái được giang hồ yêu mến, lão rất được các chị lớn tuổi ở FPT quý. Đâm ra nhờ vả cực nhanh. Lão bèn nghĩ ra mấy sách lược tuyển và đào tạo người, một là câu thẳng từ thư ký các anh về, hai là tuyển đứa nào về bèn tống lên HO để các chị dạy hộ.

Cũng phải công nhận lão có con mắt tinh đời, nhìn người nói chung là chuẩn. Lão nhìn chuẩn cả từ nội dung đến hình thức. Thỉnh thoảng nghe lão nhận xét ai đó, giật cả mình vì thấy đúng. Lão chọn 3 cô thư ký từ trước tới giờ, xét về trình độ và ngoại hình đều rất ổn. Khoản nhìn ngoại hình thì có một chuyện rất hay, xin kể ở phần Truyền kỳ mạn lục cho nó an toàn.

Trong công việc, đầu lão như cái máy chủ. Có khả năng nhớ rất dai từ cả những chuyện khá nhỏ. Thỉnh thoảng lão lại hỏi những câu khiến bọn xung quanh há hốc mồm, chẳng hiểu sao lão lại biết. Hóa ra đã lâu lắm rồi trước kia, chú nào lỡ miệng kể cái gì lão hình như nhớ được hết. Xuất thân là dân kỹ thuật phần mềm, nhanh chóng đổi sang kinh doanh, lão tư duy cực kỳ thực tế, không bao giờ thấy lão đề cập đến một luận thuyết nào cao siêu dài dòng.

Chưa kể lão thú nhận rằng nghe người ta trình bày đến một nửa câu là lão đã hiểu, rồi lão bèn đáp lại luôn. Người ta mới nói được nửa câu lão đã nhảy vào cổ họng người ta để "phúc đáp", rất nhiều nhân viên bị lão chặn họng như thế đâm cũng bức xúc ghê lắm.

Tiếng Anh của lão nghe rất vui. Lão tự nhận là khả năng nghe rất tốt, còn các kỹ năng khác thì bình thường. Kiểu nói tiếng Anh của lão Triều giống như cái máy ép gạch, tức là từ nào cũng vuông chằn chặn y hệt nhau, không có lên cao xuống thấp gì hết. Lão vẫn hay một mình lọ mọ đi nước ngoài công tác, lạ thay là chưa có chú "Tây" nào phàn nàn gì về tiếng Anh của lão, chúng nó vẫn hiểu được hết.

Ở thời điểm hiện tại, có thể khẳng định lão Triều không chơi được một môn thể thao gì. Lịch làm việc và làm Oshin cho con (cái này là lão tự nhận) kín đặc không còn kẽ nào cho mảng này. Mặc dù nghe đâu ngày xưa lão từng thắng được ván vật tay nào đó với thằng nhân viên, cũng làm hậu vệ chém đinh chặt sắt ở trận bóng nào đó...

Tuy vậy, lão Triều là người uống được rượu, mà uống được khá nhiều. Có lần ông Trưởng ban Tài chính, nay là PTGĐ FIS, GiangDS tự nhiên "ngộ độc lịch sự" mời 4 anh em đi uống rượu. Đến cận giờ hẹn, ông Giang bùng mất, người viết bài này báo hủy hẹn sang hôm khác thì bị lão chửi té tát. Rằng là hủy thế nào được, tao báo cắt cơm nhà rồi, không đi uống thì chết đói à. Ra quán, anh em uống chén nào lão chơi chén đó, được tới vài chục cái mắt trâu chứ không ít.

Truyền kỳ mạn lục thay cho lời kết

Đây là phần truyền kỳ mạn lục, nên người viết không chịu trách nhiệm về tính chân thực của các thông tin.
1. "Chân hơi cong"
Có lần lão Triều ngồi quán cùng mọi người. Phía sau lưng lão có một cô gái mặc váy đi ngang qua. Mọi người bình phẩm ầm ĩ, nào là mặt xinh, da trắng, mũi thẳng... Lão Triều ngồi im lặng, không ai thấy lão quay người hay nhìn liếc gì ra phía sau, rồi lát sau lão bỗng thốt lên: "chân hơi cong". Tất cả choáng váng nhìn kỹ lại thì quả chân em kia hơi cong thật.
2. Làm gì khi bị lão TriềuDD chửi?
Các cán bộ lâu năm truyền tai nhau một mánh: nếu thấy lão lảng vảng đến thì chắc chắn là lão sắp chửi, lúc đó hãy kiếm ngay một đĩa hoa quả hay cái gì ăn được chìa ra trước mặt, lão này sẽ thấy ăn mà quên mất chửi.

TrungNM

Ý kiến

()