Có ai đó đã nói, ta có thể chọn người phụ nữ để yêu. Thế nhưng người tôi yêu không giống với những gì tôi đã từng tưởng tượng. Cô ấy tóc dài, không đeo kính cận, không đọc tiểu thuyết, nghe nhạc Reggae hay Jazz và đeo các thể loại vòng vèo Bohemian. Cô ấy không đến với tôi như một tia sét giữa trời mùa hạ. Cô ấy bắt đầu mối quan hệ với tôi cũng bình thường như bao mối quan hệ đồng nghiệp, bạn bè khác. Đến một ngày, chúng tôi đã yêu, và cưới.
![]() |
Tôi viết về cô ấy khi mặt trời đã lên cao, nhạc đã tắt... |
Tôi đã nghĩ rằng mình có thể viết về cô ấy trong cái không gian đặc quánh của rượu mạnh, thuốc lá thơm và tiếng hát đầy ma mị của Nina Simone. Hoặc tôi có thể lựa chọn một cách thức ít ồn ào hơn, khi kê giấy lên viết trên tấm lưng trần của cô ấy trong một buổi sáng sớm. Thế nhưng có lẽ, những hình ảnh người tình tuyệt đẹp đó chỉ xuất hiện trong các tiểu thuyết phong tình của Choderlos de Laclos, hay các buổi tiệc truy hoan trong “Gatsby vĩ đại” của F. Scott Fitzgerald.
Vậy là tôi viết về cô ấy khi mặt trời đã lên cao, nhạc đã tắt, cơn chuếnh choáng của men rượu đã qua đi, cô ấy mặc lại áo quần và bắt tay vào nấu bữa sáng cuối tuần. Ngồi ngắm cô ấy từ đằng sau, tôi đã tự hỏi mình vì sao lại yêu người phụ nữ ấy? Vẻ đẹp của cô đã khiến tôi phải si mê, khi gần đây chỉ toàn là những câu chuyện cơm, áo, gạo, tiền mà chúng tôi nói với nhau?
Đốt đến gần hết điếu thứ ba, tôi mới nhận ra một điều: có lẽ tôi đã yêu cô ấy từ những bữa ăn bình dị như thế này. Tôi thích cách cô ấy cuốn cao tóc và để lộ cổ gáy trắng ngần khi nấu nướng, thích cách cô ấy tất bật xoay trở giữa những nồi chảo, bát đũa lách cách, thích nghe tiếng dao thoăn thoắt bập vào thớ gỗ khi cô ấy đang thái hành, nghe thấy tiếng lèo xèo và mùi tỏi phi dậy lên khi rải chúng vào chiếc chảo rán đang ngập dầu.
Tôi không biết hết tên các loại gia vị nằm sau cánh tủ bếp bí mật của cô. Nhưng tôi yêu cái cách mà cô yêu các loại gia vị của mình: những lọ thủy tinh đẹp đẽ có dán sticker để đánh tên, những húng quế, bột nghệ, hương thảo, đinh hương, tiêu đen, rượu vang và vô số gia vị miền nhiệt đới khác. Khi ngắm nhìn người phụ nữ đó tập trung vào sao tẩm gia vị các món ăn, tôi nhận ra rằng cánh tủ bếp đó là cả một gia tài đối với cô ấy.
![]() |
Tôi thích nghe tiếng dao thoăn thoắt bập vào thớ gỗ khi cô ấy đang thái hành... |
Nhiều người cho rằng, người phụ nữ thường giữ chồng mình bằng cách làm tình thật nồng nhiệt và nấu cho anh ta những bữa ăn thật ngon. Điều đó tuyệt đối đúng với tôi, ít nhất là cho đến thời điểm này. Hãy xem cách cô ấy rán trứng, nếu đánh không bông và rải đều vào chảo, miếng rán sẽ chẳng tròn, mịn và thơm ngon. Hãy xem cách cô ấy vẽ những đường cong tuyệt đẹp trong không khí khi thêm vào nồi nước dùng một ít bột nêm, nước dùng sẽ không hoàn hảo nếu thiếu hoặc thừa ra một, hai muỗng. Những món ăn đó hoàn toàn hợp khẩu vị của tôi, mà chẳng cần những buổi trao đổi nào về khẩu vị giữa tôi và cô ấy. Còn mỗi khi nấu ăn, tôi chỉ nấu cho khẩu vị cay và mặn của riêng mình. Phải mãi đến sau này, tôi mới biết vợ mình không thích ăn rau quả xào nấu quá kỹ, hay bị dị ứng với những món cho mỳ chính quá nhiều.
Mỗi khi cô ấy đi công tác xa ngày, tôi thường kết thúc bữa tối của mình bên bàn nhậu với các đồng nghiệp, hoặc mỳ tôm gói, hoặc nhai rau ráu bánh mỳ kẹp thịt cùng một lon bia để dễ chiêu đồ ăn xuống cổ họng. Tôi thực sự nhớ những bữa cơm mà vợ nấu trong những ngày đó. Và, tôi cũng yêu cô ấy biết chừng nào.
Nếu người đàn ông yêu vợ mình bằng sự chở che và trách nhiệm, thì người phụ nữ có thể yêu chồng mình bằng chăm sóc tỉ mẩn và đầy yêu thương. Thế nên đừng có ngạc nhiên khi thấy vợ giận khi bạn đi nhậu và quên không báo cắt cơm ở nhà. Bạn không biết cô ấy đã cầu kỳ đi chợ, nấu nướng và tưởng tượng cảnh bạn ăn ngon ra sao trong 10–20 phút bữa tối, để rồi lại lích kích dọn dẹp, đổ rác, rửa bát đũa, lau bàn, kệ bếp và trả lại mọi thứ nguyên xi như trước lúc bạn bước vào phòng ăn. Bữa cơm hằng ngày - đó là thứ tình yêu rất đỗi bình thường, nó diễn ra đều đều đến độ bạn quên mất rằng họ đang yêu thương bạn.
Cũng giống như nhiều người đàn ông khác, tôi thi thoảng nhận được những câu hỏi bâng quơ của vợ, mà cho dù có trả lời cả trăm ngàn lần cũng không bao giờ là đủ đối với cô ấy:
“Anh có yêu em không?”.
“Anh có!” - Không ngần ngại trả lời.
Có cảm giác hơi gợn trong lòng, cô ấy hỏi tiếp:
“Tại sao anh lại yêu em? Em không xinh đẹp, không cá tính như những người phụ nữ mà anh quen biết. Vậy thì tại sao?”.
Tránh sai lầm khi trả lời câu đầu tiên quá nhanh, tôi rời tay khỏi bàn phím, đốt một điếu thuốc và ngắm cô ấy trong ánh đèn ngủ vàng nhạt bên cạnh giường. Cô ấy cũng chống khuỷu tay trên giường và nhìn vào mắt tôi, như đang mong đợi câu trả lời một cách nghiêm túc và xác tín nhất.
“Bởi vì em nấu được những món mà những người phụ nữ xinh đẹp, cá tính kia không nấu được”.
…
“Anh vừa nói gì cơ?”.
“Không gì cả”.
Hiệp Vũ
Ý kiến
()Hãy là người đầu tiên
bình luận