Mục đích kinh doanh là muốn tìm một hạng mục độc đáo để tiến hành. Mục đích nhân văn là mang những giá trị văn hoá dân tộc đến với nhiều người hơn, thu hút một bộ phận những người yêu thích các giá trị này, từ đó lan toả, tạo thành trào lưu tìm về với những điều quý báu, ý nghĩa trên chính đất Việt, cổ vũ tinh thần yêu thiên nhiên, đất nước, con người Việt Nam.
Sự việc sau đó không thể tiến hành vì cả 3 đều đang chạy đôn chạy đáo mỗi ngày lo cơm-áo-gạo-tiền... Trong lòng thỉnh thoảng vẫn dâng lên chút nuối tiếc, dằn vặt về những điều nghĩ, nhưng không làm đến nơi đến chốn.
Trong cuốn sách đang đọc sáng nay, lại thấy bàn về khái niệm "du lịch văn hoá" với những phân tích rất hay. Đột nhiên vừa xúc động, vừa xót xa.
Nhớ tới lời nói của một người bạn thân khi bàn về xu hướng học hành đang diễn ra khắp nơi với chất lượng cực kỳ chênh lệch: thà HÀNH ĐỘNG còn hơn chỉ NÓI (chỉ những người suy nghĩ được, muốn làm, nhưng không thực sự bắt tay làm), thà NÓI còn hơn chỉ NGHE (thà làm người chia sẻ còn hơn chỉ biết đăng ký hết hội thảo này đến lớp học kia, ngồi nghe rồi để đó, vội vã, gấp gáp mà thiếu đúc kết, ứng dụng và sẻ chia), thà NGHE còn hơn KHÔNG LÀM GÌ.
Thực sự vẫn tồn tại những người ngủ trong khi... thức, để cuộc sống trôi qua mỗi ngày mà không biết mình muốn gì và có giá trị gì cho bản thân, gia đình và xã hội...
Thùy Linh
Ý kiến
()