Có nỗi nhớ ngập ngừng
Nửa chừng như da diết,
Còn nửa kia thì chẳng nghe da diết
Mà nghe lòng vương một chút phân vân.
Vì mỗi sáng cùng mâm
Mỗi trưa cũng cùng mâm... vội vã.
Vẫn gặp nhau đều, nói “nhớ” là sao hả?
Để tự mình nghe cũng thấy vô duyên.
Cùng công ty, mà mỗi đứa mỗi riêng
DEV và TEST là hai đường tư tưởng
Em log bug lòng vui như trúng thưởng
Anh nhận về rồi ngồi fix cắn răng
Nói với anh, em vẫn thích đùa rằng
Vẫn nhớ anh trong vài giây chớp mắt
Không nhìn thấy anh, đã là thấy nhớ
Anh dặn rằng "đừng chớp mắt nghe không?"
Em tester, ngồi ở tận “cuối sông”
Anh ngồi code ở “đầu sông” xa lắc
Em thỉnh thoảng ra đầu sông lấy nước
Gửi một cái …lườm
.... là gửi trọn yêu thương.
Có ở đây một nỗi nhớ bất thường
Từ log bug mà thành ra nhung nhớ
Từ fix bug mà chẳng buồn than thở
Từ cái lườm mà vướng bận yêu đương.
Có ở đây một nỗi nhớ bình thường
Người ta gọi nó tên là ... “nỗi nhớ”
Em cũng gọi nó là … “nỗi nhớ”
Chứ tên nó vậy rồi, em biết gọi làm sao?
Trần Thị Mai Huỳnh, FPT Software
Ý kiến
()