Ngày xa xôi lắm, trong ngôi nhà nhỏ nằm nép lặng bên những lùm cây của thị xã Thái Bình, có chú bé ngồi thò tay qua khung cửa sổ, hứng những giọt mưa rơi. Cu Tũn đang bị nhốt trong nhà một mình. Bầu trời với Tũn chỉ là một mảng xanh bé tí qua góc cửa nước sơn đã bạc vì mưa nắng.Tũn mê khung cửa sổ lắm, ở đó chú có thể thả hồn ra vườn với những chú chim sâu, những chị bướm đa sắc đa tình. Góc nhỏ thị xã chẳng có ao mà cũng không gần kênh, thế mà chú vẫn hình dung mồn một quanh nhà là những chú rô ron vui tính, những chú ếch con tinh nghịch mắt tròn bi ve, những rặng tre bờ chuối đẹp như câu hát... Rồi lại như bao đưa trẻ khác, chú bé lại ngong ngóng đợi mẹ đi chợ về, để được gặm những chiếc bánh đa ỉu xìu còn ế của chợ chiều, những khúc mía sâu mất dăm chỗ, hay những quả roi đã giập một phần... Chú ăn những mòn quà đó với tất cả háo hức của một đứa trẻ phải sống cả nửa ngày trong chờ đợi...
Nhà chú nghèo lắm. Bố mất sớm, mẹ tảo tần chạy chợ từ mờ sáng đến tối mịt để nuôi bốn chị em ăn học. Mẹ không biết chữ nên thấu hiểu rất rõ nổi khổ của những người không biết đọc. ước mơ lớn nhất của mẹ là cả bốn chị em chú đều học hành nên người. Hàng đêm, sau cả một ngày dài gánh gồng khắp các chợ, mỏi lưng bên những mẹt hàng con con, mẹ chú vẫn dành thời gian để kể về những câu chuyện cuộc đời, để ầu ơ dăm điệu dân ca ru con vào giấc ngủ. Tất nhiên, mẹ không bao giờ quên ôm cu Tũn, cậu út nhỏ như hạt mít, để hít hà mùi mồ hôi chua nồng và dúi vào tay nó câu chuyện cổ tích mà mẹ mới mua được bằng sự dành dụm trong cả tuần qua. Mẹ muốn được nghe mãi cái giọng trẻ con non nớt đáng yêu của chú đang cố đọc thật truyền cảm, để mẹ được thấy chú trưởng thành mỗi ngày. Những câu chuyện thần tiên về nàng Bạch Tuyết trắng thật là trắng, về bà Hoàng hậu luôn ngồi khâu bên cửa sổ, về một vùng thảo nguyên mênh mông xanh ngắt với các chú ngựa phi nước kiệu... cứ đầy ắp dần lên trong chú. Một ước mơ bỗng xuất hiện, ước mơ một lần được đến với xứ sở trời Âu xa lạ, lạnh cóng, có những cơn mưa tuyết trắng xóa, thật đẹp. Mà tuyết như thế nào nhỉ, nó có giống như những viên đá mùa hè thỉnh thoảng chú được mẹ dúi cho một cục không? Nếu như vậy thì chú phải vốc thật nhiều và ăn cho lạnh cóng người lên mới được, cho bõ những ngày tháng phải vừa hít hà mút mấy cục đá, vừa tiếc rẻ vì nó chảy nhanh quá.
Lũ bạn mê Tũn lắm, trước hết vì Tũn là cả một kho cổ tích dày cộm. Những câu chuyện lũ trẻ đã từng đọc nhưng qua lời kể chuyện của Tũn, vẫn cứ phải há hốc miệng ra mà trầm trồ, mà phán phục “Hay nhỉ...”, “Ghê thế!”... Chẳng thế mà chú giành được hàng loạt giải thưởng về kể truyện, đọc thơ, trong đó có giải nhất Tỉnh về kể chuyện Kim Đồng. Tũn bắt chước nhanh lắm. Các cô chú diễn chèo trên sân khấu, Tũn chỉ nghe đôi lần là thuộc, hát lại lòng lòng. Lại còn xuyên tạc, gắn cho cô này, cậu kia... khiến lũ trẻ cứ vây lấy Tũn mà bò ra cười. Có chuyện gì hay ở các thị xã nhỏ này, lũ trẻ bao giờ cũng phải kéo Tũn đi bằng được. Thế mới người đầu trò mà trêu chọcchứ...Trong các trò chơi, Tũn cũng luôn nổi trội. Tũn bắn bi trăm phát trăm trúng nhé. Lũ trẻ cứ việc đi mua bi, rồi về lại cống nạp hết cho Tũn thôi. Còn chơi khăng, đánh đáo hả? Thằng Tèo to xác thế mà cứ phải cõng Tũn suốt vì toàn bị thua. Tũn ngồi trên lưng chúng, nhe răng cười khoái trí, làm thằng Tèo, thằng Tí bực lắm, cạch không thèm chơi nữa. Nhưng một ngày không có Tũn ở bên lại khiến chúng nhớ, phải lò dò làm lành. Cái Nụ, cái Thơm cũng thích Tũn lắm vì Tũn nhảy dây giỏi mà. Dây cứ quay tít mù nhưng Tũn chẳng vấp chút nào, nhảy mãi cũng không biết mệt. Cái Thơm, ngày nào phải giấu giếm mấy củ khoai nướng hay bắp ngô luộc để rủ Tũn chơi cùng. Hình như cái Thơm mê Tũn lắm, ngày nào cũng tìm gặp Tũn, lại còn rủ Tũn ra bờ ao chơi trò người lớn nữa. Tũn thấy cũng hay hay! Sau này, khi Tũn đi học xa, mỗi lần về nhà thấy cái Thơm cứ ngượng nghịu đứng từ xa chào. Lên trường, giở túi ra, bao giờ cũng thấy một gói quà nhỏ của Thơm, hoặc cái lược, gói lạc, hay chỉ đơn thuần là những cánh hoa bưởi rất thơm. Tũn chẳng hiểu ra sao cả!
Bốn chị em Tũn học giỏi lắm, ai cũng đứng đầu lớp và đều theo học đến nơi đến chồn. Hai chị Tũn trở thành giáo viên trường thị xã. Anh trai Tũn được lên tận Hà Nội học trường ĐH Kinh thế hàng đầu cả nước (KTQD) và trở thành một nhà quản lý của Xí nghiệp Cao su Thái Bình (bây giờ là Phó Giám đốc). Nhưng sự nổi trội của Tũn luôn mang lại cho mẹ sự vui mừng lớn nhất. Nhìn gương mặt mẹ rạng ngời hạnh phúc mỗi khi cu Tũn mang điểm 10 về, rồi những cái “dúi” giấu giếm một món quà nhỏ mẹ dành riêng cho chú làm Tũn luôn cố gắng để ngày nào cũng có điểm 10.
Mới cấp 1 mà cu Tũn đã nổi tiếng khắp thị xã về sự thông minh. Chú được chọn vào đội tuyển của Tỉnh, được cấp học bổng. Chú mừng lắm vì đã đỡ được phần nào gánh nặng trên vai mẹ. Năm lớp 4, lần đầu tiên chú được lên Hà Nội để tham dự kỳ thi giỏi toán toàn miền Bắc. Bé người nhất, thế mà chú lại là người đỗ cao nhất. Cầm chiếc bút Kim tinh được thưởng trên tay, chú vui sướng chạy ào về góc chợ mẹ đang ngồi bán hàng, khiến cả chợ xôn xao... Rồi những phần thưởng cứ thế tới tấp đến với chú. Chú bé ngày xưa, tuy chẳng thấy lớn thêm mấy nhưng càng ngày thành tích càng dày và cũng vì thế, chú càng đi xa xóm nhỏ thị xã hơn. Bỏ lại tuổi thơ với bao giấc mơ cỏ may nhặt hoài chẳng hết, chú về với chốn đô thị phồn hoa, rực rỡ ánh đèn của trường chuyên Toán ĐH Tổng hợp Hà Nội. Chú bắt đầu cuộc sống tự lập, lớn lên bằng cơm gạo nhà nước và vắng dần hơi ấm của mẹ. Nhưng hình ảnh gánh gồng mỗi chiều của người đàn bà gầy gò bên xóm chợ vẫn luôn là sự động viên lớn nhất với chú. Những giấc mơ về một vùng đất xa lạ, trắng xóa lại như càng xuất hiện dày hơn trong giấc ngủ.
Rồi giấc mơ của chú cũng thành hiện thực. Chú thi đỗ vào khoa Toán của trường MGU nước Nga, một nước CHXHCN lớn nhất thế giới, xa lắc, rất lạnh và rộng lớn gấp trăm lần đất nước nhỏ bé của chú. Nhưng... giấc mơ bỗng vụt tan biến bởi một dòng lý lịch: Mẹ là tiểu thương. Lý lịch ấy đã từng một lần khiến chị chú suýt nữa không cắt khẩu đi đại học được. Chú thất vọng tràn trề và buồn ghê gớm, chẳng muốn làm gì. Không chịu bó tay, mẹ chú, rồi cả gia đình chạy lồng lên... Rất may. Mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Lần đầu tiên lên máy bay, chú thấy mình đang bay theo giấc mơ thần tiên tuổi thơ, bay về phía bên kia của bầu trời. Nơi ấy tuyết đã không chỉ còn là cái đẹp tinh khôi khát khao ngây thơ mà còn là nỗi buồn, nỗi cô đơn trắng thăm thẳm đến nao lòng.
Cu Tũn ngày ấy đã trở thành nghiên cứu sinh của trường MGU và sau này là Phó Giám đốc xí nghiệp giải pháp phần mềm FPT, giám đốc Trung tâm lập trình viên quốc tế Aptech Khắc Thành của Công ty Tin học hàng đầu Việt Nam FPT. Cu Tũn còn được bạn bè yêu quý phong tặng danh hiệu NSND STC. Thẳm sâu trong tâm hồn, người NSND ấy luôn hiểu rõ, sự thành đạt bây giờ là nhờ cái góc nhỏ tuổi thơ dữ dội bên xóm chợ. Anh vẫn luôn khắc khoải nhớ về một miền sâu trong ký ức – thiên đường của cu Tũn - nơi mà Tũn luôn được coi là thiên thần của lũ trẻ với bao thành tích lẫy lừng.
Kỳ sau:
Ý kiến
()