Đất nước mình chẳng ngộ đâu em
Bốn ngàn tuổi nhưng dân mình trẻ lắm
Bốn ngàn tuổi nhưng đã quen im lặng
Thích thả phận mình theo nước nổi bèo trôi.
Biển trời quê ta/Đẹp như gấm hoa! |
Đất nước mình chẳng lạ đâu em
Bởi nhược tiểu nên thích điều lớn hão
Thích giật gân, thích tò mò chém bão
Mạng chó thôi em, cũng đổi một mạng người.
Đất nước mình chẳng buồn đâu em
Anh vẫn thấy người người đi nhậu
Việc chướng tai cũng chẳng cần che giấu
Cái ác ngang nhiên, cuộc sống vẫn tưng bừng.
Đất nước mình thương quá, đúng rồi em
Mỗi đứa trẻ sinh ra đều hưởng phần cha ông để lại
Di sản cho mai sau, quá nhiều thứ để cháu con ta trang trải
Là gánh nặng nợ nần lẫn hiểm họa diệt vong.
Thế hệ chúng mình, rồi cuộc sống cũng xong
Cả anh cả em, cả xã hội này đều vậy
Chúng ta tồn tại chứ chưa hề sống mãi
Đất nước về đâu, để chủ nợ trả lời.
Bài thơ của tác giả Rapat Trịnh là lời đối đáp lại bài thơ có tên: Đất nước mình ngộ quá phải không anh của tác giả Trần Thị Lam, một giáo viên dạy văn Trường THPT Chuyên Hà Tĩnh. Đất nước mình ngộ quá phải không anh Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi… Đất nước mình lạ quá phải không anh Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ Những dự án và tượng đài nghìn tỉ Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay… Đất nước mình buồn quá phải không anh Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc Rừng đã hết và biển thì đang chết Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa… Đất nước mình thương quá phải không anh Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu… Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh Anh không biết em làm sao biết được Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu… Trần Thị Lam |
Trịnh Ngọc Biên
Ý kiến
()