Chúng ta

'Mỗi người đều là một bông hoa duy nhất của thế giới'

Thứ tư, 20/6/2012 | 14:14 GMT+7

Chị Lê Thị Ngọc Phượng, Ban điều hành sản xuất, đã gắn bó với FPT Software được 6 năm. Trong cả chặng đường ấy, chị đã cặm cụi với bao nhiêu tài liệu, dìu dắt và hướng dẫn bao comtor (phiên dịch). Chị giống như người đang ươm những mầm cây nhỏ, chăm chút cho những mầm cây ấy lớn lên.
> 'Đoàn kết là sức mạnh của tập thể' / Người truyền lửa tinh thần cho tân binh / Chiến công thầm lặng

Chiều thứ Bảy, những vệt nắng trải dài, ánh nắng len lỏi, hắt qua cửa kính rọi vào phòng làm việc. Chị Phượng vẫn ngồi miệt mài bên máy tính, mái tóc buông dài, chốc chốc nheo nheo đôi mắt lại, nụ cười khe khẽ trên môi.

Văn phòng hôm nay lặng yên đến lạ, nghe đây đó chỉ có tiếng rít rít của chiếc quạt gió, không đủ làm tan đi cái nóng của những buổi chiều hè. Chị Phượng ngồi xem xét tài liệu cho mấy em comtor mới, cẩn thận so từng dòng, từng chữ, chữa lại những lỗi dịch ngô nghê.

Nhanh thật! Thế là chị đã gắn bó với FPT Software được 6 năm rồi. Trong cả chặng đường chẳng hề ngắn ngủi ấy, chị đã cặm cụi với bao nhiêu tài liệu, chuẩn bị cho bao lần hội họp, dìu dắt và hướng dẫn bao comtor. Bao nhiêu dự án là bấy nhiêu kỷ niệm, là những lúc overtime, những khi tranh luận về cách viết tài liệu sao cho dễ hiểu, là vòng lặp dịch - dịch - review, là những buổi training, là những lần teambuilding vui vẻ… mọi thứ bỗng chốc cứ như những thước phim ào ạt quay về.

- Chị à, hôm qua chị nói là em sắp được đi onsite...

Tiếng Lan thỏ thẻ như cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của chị.

- Đúng rồi em ạ. Chị dịu dàng.

- Nhưng mà… em mới vào, em chưa có kinh nghiệm, em …

a

Chị Lê Thị Ngọc Phượng (Ban điều hành sản xuất FPT Software HO) giống như người đang ươm những mầm cây nhỏ. Ảnh: NVCC.

Hai tay vân vê vào nhau, ánh mắt lo âu hiện rõ trên khuôn mặt Lan - cô bé comtor mới. Bím tóc đuôi sam khẽ đung đưa trước ngực, Lan mặc chiếc áo màu xanh, cặp lông mày thanh tú, tất cả toát lên một vẻ ngây thơ, quyến rũ đến lạ kỳ.

- Chị thấy Lan rất thông minh, chỉ cần tự tin thêm một chút nữa thôi. Đợt onsite này em đi, khi về sẽ tiến bộ rất nhiều. Chị nhìn Lan khích lệ.

- Thú thật là em vui lắm, đến Nhật vẫn là ước mơ của em từ hồi sinh viên cho đến tận bây giờ, chỉ là, em hơi lo lắng thôi!

Lan khẽ mím đôi môi đỏ mọng, chị thấy Lan như cô em gái bé bỏng của mình. Có cái gì đó như hình ảnh của chính chị ngày xưa. Chị nhẹ nhàng:

- Lần đầu tiên đi onsite chị cũng như em bây giờ. Nhưng rồi sang đó, phải sử dụng tiếng Nhật mỗi ngày, dần dần chị thấy mình nghe nói tự nhiên hơn, phản xạ cũng tốt hơn nhiều. Chị tin là Lan sẽ làm rất tốt. Sau ba tháng, em có thể tự tin làm một main comtor. Em cố gắng lên nhé!

Lan cười, đôi mắt trong veo.

- Em cảm ơn chị. Em sẽ cố gắng. Mai chị có phải overtime nữa không?

- Chắc là có em ạ, còn một số tài liệu chưa xem xét xong mà thứ Hai đã cần tới rồi…

Ánh mắt Lan thoáng đượm chút buồn.

- Vậy chị làm đi rồi còn về nghỉ ngơi sớm nhé. Em về trước ạ.

Bóng Lan khuất dần, chỉ còn chị và vài người trong căn phòng bé nhỏ. Chị thấy đâu đây hình ảnh rừng phong đỏ rực và những cánh anh đào, bông hồng bông trắng.

Bất giác nghẹn ngào, lâu lắm rồi chị cũng không đi onsite. Chị đã nhường cơ hội cho những em comtor mới. Lần này onsite ba tháng, chị đã sắp xếp để Lan đi. Cô bé còn hơi non nhưng rồi sau ba tháng onsite này, sẽ là một Lan trưởng thành và tự tin hơn nhiều.

Chị thấy mình giống như người đang ươm những mầm cây nhỏ, chăm chút và săn sóc cho những mầm cây ấy lớn lên. Chị sẽ hướng dẫn cho Lan thật kĩ để chuẩn bị cho chuyến onsite đầu tiên rất quan trọng này.

Rít rít, tiếng quạt gió vẫn kêu. Cuối ngày rồi mà trời chưa bớt nóng, hai tay quấn tóc lên cao, chị quay về bên những trang tài liệu.

Đồng hồ chỉ 20h. Đường phố Hà Nội đã lấp lánh những ánh đèn. Dọc đường Nguyễn Phong Sắc kéo dài, màu bằng lăng tím ngắt như mang nỗi niềm chờ đợi. Chị phóng xe máy về con phố nhỏ, gió luồn vào tóc chị. Mùi hương đêm ngọt ngào, chị khẽ hít thật sâu như muốn gom tất cả vào lồng ngực. Bao nhiêu áp lực, mệt mỏi như tan biến hết.

Cuối tuần này overtime để thứ Hai gửi sản phẩm cho khách hàng. Tuần sau phải tổng hợp báo cáo số liệu dịch cho cả tháng rồi chuẩn bị tài liệu đào tạo… Rất nhiều việc phải làm, không biết chị có còn thời gian để đi đâu chơi nữa không?

Chị thấy thèm cảm giác lượn lờ đường phố với bạn bè. Chị nhớ những chuyến đi chơi xa, những cung đường mà chị luôn mong khám phá. Khi nào rảnh, nhất định chị sẽ lại đi. Lòng chị lại hân hoan chuẩn bị từng bước từng bước cho ước mơ tuổi trẻ của mình.

"Ba mươi tuổi, dù còn nhiều tranh cãi và e ngại, là đúng hay sai, là nên hay không? Nhưng liệu người ta có nhiều mùa Xuân trong đời mình không?", chị vẫn thường tự hỏi mình như thế?

Nhưng tự sâu thẳm trong lòng, chị vẫn tin rằng mỗi người đều có sự khác biệt của riêng họ. Và chị sẽ luôn tôn trọng điều đó cũng như sẽ có người hiểu chị và trân trọng sự khác biệt của chị. Vì mỗi người đều là một bông hoa duy nhất của thế giới, như bài hát ngày nào thầy giáo tiếng Nhật đã dạy.

Đôi khi không cần phải nói ra rằng mình yêu công việc đến thế nào, yêu cuộc sống này ra sao, chỉ cần lặng lẽ cống hiến và làm những điều mình yêu thích.

Bởi đâu đó sẽ vẫn có những mảnh lấp lánh của riêng mình…

Thùy Dương

Các bạn có thể gửi gài dự thi "Viết về đồng đội tôi" gửi về địa chỉ: Dongdoi@fpt.com.vn, từ ngày 20/4 đến hết 30/6.

Ý kiến

()