Bởi sắc thắm cháy bùng trong nắng hạ
Còn riêng tôi, tôi yêu màu lá phượng
Màu úa tàn, khắc khoải của thời gian
Phượng rụng rồi là một mùa thu sang
Lá lại rơi trong ngập tràn thương nhớ...
Tôi vẫn nhớ ngày xưa mùa phượng vĩ
Cánh lá vàng nho nhỏ lúc trao tay
Người nói rằng mỗi mùa lá phượng bay
Sẽ mang cả bao giấc mơ ngày ấy!
Mùa phượng cuối, người xưa đâu có thấy
Lá phượng buồn... rơi mãi, có ai hay?
Níu chân ai trong giờ phút chia tay
Ánh nắng vàng quện với màu lá úa.
Chiều lặng buồn tôi trở lại nơi đây
Vòng xe vẫn êm đềm lăn trên lá
Nhớ một người, tiếng cười xưa xa quá
Lá phượng rơi mang theo cả tháng năm,
Nhớ thật nhiều trong đôi mắt xa xăm
Tìm một chút thân quen giờ đâu thấy
Còn con đường của ngày xưa vẫn vậy,
Vẫn ngập tràn sắc nắng, lá vàng hoe...
Phương Liên
Ý kiến
()