Những luống rau xanh ngày nào mẹ nhổ
Nay bỗng đâu rồi sao con thấy nước mênh mông.
Ôi quê mình toàn những bóng nhà không
Kìa bóng ai, tay cầm, tay xách
Con nước lớn đã cuốn trôi theo sạch
Ao cá, ruộng vườn, mẹ nhìn đứa con thơ.
Ôi đâu rồi những trang sách em mơ
Mẹ mới mua khi vào năm học mới
Bộ quần áo trắng bao ngày em đón đợi
Sao lại nhuộm màu ,vàng úa vị phù sa.
Ôi đâu rồi những tiếng hát ca
Khi đường làng ngày xưa em thơ múa hát
Giờ còn đây đống hoang tàn đổ nát
Gió bão, mưa về, vai áo mẹ sờn thêm.
Miền Trung quê nghèo thương lắm mẹ ơi
Đất cằn quanh năm, cày lên sỏi đói
Cơn bão xa, quê mình thêm vất vả
Mưa lớn đầu nguồn nước trắng mênh mông.
Trách ông trời ơi sao lại lắm bất công
Để miền Trung quê tôi bao đời phải chịu khổ
Để những đứa con xa quê như tôi phải thổ lộ
Phải thốt lên rằng: Thương lắm miền Trung ơi…
Mạnh Văn
Ý kiến
()