Chúng ta

Vị quê

Thứ sáu, 9/11/2012 | 10:52 GMT+7

Tôi nhớ nhất là vị lúa ngày mùa. Hương thơm nhè nhẹ của các loại gạo tám và đặc biệt là "hương vị" được mùa trong ánh mắt những người quê. Từng bông lúa nặng trĩu chắt chiu từ đất, trải qua nắng mưa, qua thì con gái, giờ nằm trên sân kho vàng óng.

Cơn bão số 8 đi qua, những làng quê Bắc Bộ: Nam Định, Thái Bình,... bị ảnh hưởng nặng nề, nó gợi lại cho tôi những ký ức về miền quê hương.

Quê tôi là một làng nhỏ vùng đồng bằng Bắc bộ, nơi nổi tiếng về những loại gạo thơm ngon, có nhiều ao hồ, lại cách biển không xa. Vị quê tôi mang đến thật nhiều cảm giác khó có thể quên được. Nhưng lạ ở chỗ, càng trưởng thành thì cái vị quê ấy lại càng da diết.

Tôi nhớ nhất là vị lúa ngày mùa. Hương thơm nhè nhẹ của các loại gạo tám và đặc biệt là "hương vị" được mùa trong ánh mắt những người quê. Từng bông lúa nặng trĩu chắt chiu từ đất, trải qua nắng mưa, qua thì con gái, qua thời đòng sữa, giờ nằm trên sân kho vàng óng. Tiếng ầm ầm của máy tuốt lúa, nghe như những tiếng hát ngày mùa và từ cái miệng khổng lồ phun ra dòng rơm vẫn còn thơm vị nồng ấm.

bông lúa nặng trĩu chắt chiu từ đất, trải qua nắng mưa, qua thì con gái, qua thời đòng sữa, giờ nằm ườn trên sân kho

Bông lúa nặng trĩu chắt chiu từ đất, trải qua nắng mưa, qua thì con gái, qua thời đòng sữa, giờ nằm ườn trên sân kho. Ảnh: Trọng Khôi.

Rơm mới tuốt và rơm đã phơi nắng lại có những vị khác nhau. Một bên là vị thơm trong trong, một bên là cái vị giòn tan và rặm rặm. Cả hai vị ấy đi sâu vào giấc ngủ của bọn trẻ quê, vang vọng tiếng cười nói của những lần đánh trận giả ác liệt. Trong cái vị của lúa còn có cả vị nồng ấm của bùn, của nắng và cả những giọt mồ hôi. Tất cả hoà quyện trong hương vị trắng ngần của bát cơm gạo mới ngày mùa. Chỉ đôi ba quả cà, một chút rau tập tàng nhưng ngon đến lạ.

Quê tôi còn có một vị rất đặc biệt nữa, đó là sen. Cạnh nhà ngoại tôi có rất nhiều đầm sen, mỗi đầm rộng đến vài mẫu, xanh ngắt một mầu. Tới mùa sen nở, rực rỡ một màu hồng tươi trước nắng.

Được ở ngoài đầm những trưa hè thì không còn gì tuyệt vời bằng, đung đưa trên chiếc võng, hít căng lồng ngực hương sen thoảng trong gió... Ảnh: Trọng Khôi.

Được ở ngoài đầm những trưa hè thì không còn gì tuyệt vời bằng, đung đưa trên chiếc võng, hít căng lồng ngực hương sen thoảng trong gió. Ảnh: Trọng Khôi.

Được ở ngoài đầm những trưa hè thì không còn gì tuyệt vời bằng, đung đưa trên chiếc võng, hít căng lồng ngực hương sen thoảng trong gió, nhâm nhi những gương sen non, tận hưởng vị giòn tan ngọt ngào, xen một chút cái đăng đắng man mát của tâm sen. Bàn chân nghịch ngợm có thể dễ dàng khuấy động làn nước trong như gương. Một chút, một chút là có thể tưởng tượng ra mình ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, lênh đênh giữa đầm, mơ mộng đến những nàng tiên màu hồng thướt tha.

Qua những cơn gió, biển rộng lớn tặng cho quê tôi vị mặn mòi. Vị mặn mòi của những cánh đồng muối trắng xoá, trên thân cá óng ánh ánh bạc cùng vị sàn sạn của cát trong bát chua nấu cùng hà. Vị mặn thấm vào tay, vào mặt trong buổi chiều lang thang trên bãi biển vắng vẻ, nghe đồi thông hát lao xao.

Có một vị mà không thể quên được ở quê, đó là vị yên tĩnh. Ảnh: Trọng Khôi.

Có một vị mà không thể quên được ở quê, đó là vị yên tĩnh. Ảnh: Trọng Khôi.

Không thể không nhắc đến vị của những dòng sông. Dòng sông đỏ nặng phù sa, nơi tuổi thơ ngụp lặn, cái vị tanh nồng của bùn, làn gió mát những trưa hè trốn ngủ đi thả câu, cả những vết chân nhỏ lang thang tìm bắt cua, ốc. Cái vị của ngày xưa.

Có một vị mà không thể quên được ở quê, đó là vị yên tĩnh. Không có tiếng xe cộ ầm ầm, không có tiếng máy móc, tiếng yên tĩnh đến là lạ kỳ.

Buổi sáng sớm, chỉ có tiếng gà gáy sớm lanh lảnh, rồi cả không gian nhường lại cho ánh nắng. Những cơn mưa buổi đêm, nằm trong nhà nghe rõ cả tiếng đất cựa quậy, vị đất nồng nồng, mùi lá cây tắm táp.

Tiếng chẫu chuộc, tiếng côn trùng cộng hưởng cho những nỗi nhớ da diết. Buổi trưa, tiếng võng kẽo kẹt nao nao. Ở quê, còn có ngoại, hai ông bà trong ngôi nhà năm gian rộng rãi, tường và mái ngói đã phủ xanh màu rêu. Cảm giác khi bước chân lên bậc thềm là cảm giác yên tĩnh tựa không khí ngưng lại trên chiếc tràng kỷ nâu bóng, trên bàn thờ thơm mùi hương vị tết.

Trọng Khôi

Ý kiến

()