Chúng ta

Trường sinh bất tử

Thứ năm, 22/2/2007 | 15:21 GMT+7



Thư Âm Đặng Huy Quang người làng Thành Công, tên tục là Đặng Quang Thần Chết, con nhà khá giả, được bố mẹ nuông cưng từ nhỏ, rồi cho vào làng Tin học theo thầy học đạo, vì thế cũng võ vẽ vài ba chữ thánh hiền, bụng thuộc dăm bảy câu thi phú, mà tự biểu là thế. Âu cũng là sính chữ đua đòi gọi hiệu cho sang.

Lớn lên, nhờ vãi tiền khắp trên dưới, vả lại khí chất cũng nhanh nhẹn nên lọt được vào phủ Công nghệ làm chân thư lại cỏn con, giúp viện kiện tụng và đòi nợ trong phủ. Năm hai mươi bẩy tuổi lấy vợ. Vợ tên là Lý Hoa Liên, người cùng làng, phốp pháp, trắng, xinh xẻo. Trời phú cho thị họ Lý nhan sắc hơn người, với lại cũng biết cách chiều chồng, ăn ở mặn mà nên Đặng Quang yêu mê mệt. Trừ những lúc lo việc ở phủ đường, thời gian còn lại, chàng quấn quýt bên vợ, ân ái say đắm. Ngày tháng qua đi êm ả, no đầy và dễ chịu. Cuộc sống yên vui tưởng như không có gì đáng lo nữa...

Một ngày nọ, phủ Công nghệ gặp vận xui. Một tên nho sinh thơ lại trong phủ gặp nạn trong dịp đi du ngoạn cùng thê tử, thân hình bầm dập rất đáng thương. Sau khi thăm hỏi đồng đạo, Đặng Quang vô cùng rầu rĩ. Buồn vì đồng nghiệp gặp nạn là một lẽ, nhưng chàng còn sợ hãi khi nghĩ rằng một ngày nào đó, đến lượt chàng có khi lại cô lẻ nằm trơ trọi ngoài cánh đồng trống lạnh, mọi phúc lộc làm ra, sự sung sướng trời ban đều không được hưởng nữa. Từ đấy chàng đâm ra lo buồn. Đêm nằm thao thức nghĩ ngợi.

Một tối, người vợ quèo chân sang hỏi:

- Chẳng hay chàng có điều gì không ngủ?

- Ta thấy tạo hoá vô lý quá, hà cớ gì con người cứ phải chết? - Chàng rầu rầu hỏi lại.

- Sự ấy có gì lạ. Sinh, lão, bệnh, tử, ai ai cũng phải chịu cái vòng ấy.

Chàng thở dài mà rằng:

- Than ôi, giá mà cứ được sống thế này mãi mãi.

Người vợ cười lớn rồi kéo khuôn mặt thẫn thờ của chàng mà áp vào bộ ngực quá cỡ nóng ran của thị.

- Thiếp nghĩ rằng, đã được sống thế này, có chết cũng thoả.

Nói rồi, quờ tay ôm lấy chàng. Họ Đặng lịm đi. Nhưng càng hạnh phúc,

càng sung sướng, chàng càng sợ chết, càng ham sống.

Tuy ngày ngày đi vợ tiễn, về vợ đón, cơm nóng canh ngọt, ủ ấp hằng đêm, chàng cứ thấy buồn buồn canh cánh một nỗi lo sợ. Đêm nằm cạnh vợ chàng thường thở dài thườn thượt mà tự hỏi: Tại sao con người không sống mãi để hưởng cho hết lộc trời?

Một hôm, dịp ấy đang là mùa xuân, cây cỏ đâm chồi nẩy lộc khoe sắc, người người hớn hở, rạng rỡ mặt mày, nơi nơi chốn chốn tưng bừng mở hội, chàng vẩn vơ ra phố ngắm cảnh. Chợt, lúc đó có một cụ già bé loắt choắt từ phía trước hớt hải đi tới. Và có lẽ vì vội vã, cụ va phải Đặng Quang, đánh rơi cây thiên trượng.

Chàng cúi xuống nhặt lên, lễ phép hỏi:

- Đang là ngày vui, có việc gì mà cụ phải gấp vậy?

Ông già nói:

- Quý khách không rõ ư? Ta sợ chậm chân. Đã đến dịp ta phải có mặt để nghe giảng đạo. Họ Đặng bèn hỏi:

- Thưa, xin cụ cho biết cụ người ở đâu ta? Và cụ đi thụ đạo ở nơi nào?

Cụ già nhìn về phía dãy núi xa mờ trước mặt, nói:

- Ta người Thanh Sơn thuộc phủ TTVN, hôm nay lên núi để nghe Đức Đồng Chân Nhân Đại Đạo truyền thụ phép trường sinh bất tử.

Họ Đặng nghe vậy cả mừng, nghĩ rằng phải chăng đã tới lúc trời giúp,

liền xoắn xuýt hỏi:

- Thưa, con hỏi khí đường đột, những người như con muốn thụ đạo trường sinh liệu có được?

Ông già nhìn từ đầu đến chân viên thư lại, rồi nói:

- Được! Nhưng quý khách đã nghĩ chín chưa?

Đặng Quang đáp ngay:

- Dạ thưa, đó là điều tâm niệm của con bấy lâu nay mà con chưa có dịp - chàng khẩn khoản - Mong cụ rộng lòng giúp cho, ơn này trời biển, con không dám quên.

Ông già nói:

- Đạo là việc của trời ban cho mọi người. Ta vẫn du cùng khắp thiên hạ cũng là để thu nạp môn đệ cho Đức Đồng Chân Nhân Đại Đạo, dám đâu từ chối một ai.

Đặng Quang bèn quỳ xuống vái ông già:

- Vạn phúc cho con quá! - Rồi hỏi: Con muốn báo cho vợ con là Thị Liên biết, chẳng hay có tiện?

Ông già nhìn ra xa, nói:

- Còn quyến luyến bụi trần, e rằng khó đắc đạo! Nếu thành tâm, xin đi ngay kẻo chậm.

Đặng Quang không chút đắn đo, liền khấp khởi bám gót ông già. Chẳng mấy lúc hai người ra khỏi phố phủ.

Tối ấy Thị Liên không thấy chồng về, chẳng rõ đã xảy ra cơ sự gì, chỉ biết tựa cửa ngóng ra. Ngày một ngày hai vẫn bằn bặt. Thị liền bỏ nhà, cất công dò hỏi. Nhưng tìm kiếm khắp, vẫn chẳng một tung tích của chồng. Thị buồn bã, vật vã khóc lóc, rồi cuối năm ấy, không thể thiếu vắng được đàn ông, bèn đi lấy người khác.

Nói về Đặng Quang, sau khi ra khỏi phủ, cảm thấy đôi chân mình nhẹ tênh liền bước gấp theo cụ già như bay. Đêm hôm đó, hai người đến chân núi. Ông già dẫn Đặng Quang đi men theo các site. Đến một WEB site sâu lưng chừng núi thì dừng lại. Họ Đặng ngước lên thấy hàng chữ "Đức Đồng Đại Đạo Tôn miếu" lấp lánh ánh vàng thì mừng lắm. Hai người bước qua cửa, chỉnh đốn lại áo mũ, rồi theo hành lang rộng, đi vào. Phía cuồi hành lang, thấy toả ra ánh hào quang rực rỡ. Đến cửa thứ hai, cụ già ra hiệu cho Đặng Quang đừng bước. Bốn tiểu đồng nhận ta ông già liền vào trong bẩm báo. Đức Đồng truyền cho dẫn hai người vào. Ông già cùng Nguyễn Lại đi sâu vào Tôn miếu. Tới nơi, thấy Đức Đồng Chân Nhân Đại Đạo đang toạ trên sập vàng. Xung quanh, lung linh ngũ sắc, hương khói thơm lừng. Ông già quỳ xuống, Đặng Quang quỳ theo.

Chân Nhân Đại Đạo chỉ Đặng Quang và hỏi:

- Người này là ai?

Ông già đáp:

- Thưa Đức Đồng, đây là họ Đặng, phủ Công nghệ muốn làm môn đồ theo học phép trường sinh.

Chân Nhân Đại Đạo nói:

- Phép trường sinh phải dày công tu luyện, người có kiên tâm không?

Viên thư lại vội vàng thưa:

- Con kiên tâm! Bất cứ khi nào con định chửi ai thì cứ khi nào gặp nó là con chửi, bất kể nó đang làm gì, đang ăn hay đang đi toilet.

- Liệu có quên được chuyện đời?

- Dạ, con quên được, khi con định đánh bạc hay hát Karaoke thì cả vợ con cũng chẳng thiết, xin Đức Đồng cho thụ giáo.

- Đạo của ta không được vương vấn trần ai, ta thấy ngươi thành tâm, ta chấp nhận.

Đặng Quang liền vái tạ.

Từ hôm ấy, họ Đặng ăn chay, ngày ngày ngồi cạnh vân sàng của Đức Đồng Chân Nhân Đại Đạo nghe giảng, tụng kinh... Tháng nọ nối năm kia, chỉ một chu trình: ăn, đọc mail, buổi chiều đi dạo quanh các site. Thấy công việc lặp đi lặp lại một cách đơn điệu tẻ nhạt, họ Đặng đâm ra chán, nhớ nhà, nhớ vợ, nhớ các cuộc vui, nhớ không khí chửi nhau tưng bừng tại Phủ cũ. Nhưng cũng chỉ là nghĩ trong bụng mà không dám lộ ra. Việc đèn hương học phép vì thế có phần sao nhãng. Được thụ phép trường sinh như mơ ước của chàng, nhưng Đặng Quang bắt đầu chán nản. Chàng thấy cuộc sống xưa kia của chàng mới thú vị làm sao! Và vì vậy chàng luôn bị cảnh giường chiếu cùng vợ ám ảnh. Đêm đêm chàng trở mình, giấc ngủ chập chờn. Rồi chàng nghĩ: thà được sống như trước đây, bên vợ một hôm rồi chết còn hơn "trường sinh" một cách nhàm chán ở chốn này.

Vào một ngày nọ, cũng là tiết xuân, Đặng Quang cùng tiểu đồng đi vãn cảnh. Chợt nghe nhiều tiếng cười dưới chân núi vọng lên, liền dừng lại. Dưới đó, hội xuân đang kỳ rộ. Chỗ này kéo co, múa lân. Coanõ nọ đánh vậy, quay đu. Náo nức, vui vầy. Đặng Quang dừng mắt lâu bên một cây đu. Nơi ấy, một trai một gái, quần nâu váy lĩnh đang quấn lấy nhau mà nhún. Váy người con gái tốc cao, lộ rõ cặp đùi trắng. Đặng Quang vội quay mặt, thở dài. Hôm sau, một mình chàng ra chỗ cũ, trông xuống. Ngày trước, mình cũng được sống vui vẻ như họ, chàng chợt nghĩ, và hình ảnh Thị Liên lại hiện ra. Đêm đó, về đến Tôn miếu chàng bỏ cơm.

Hôm thứ ba, chàng dậy sớm, ăn mặc gọn gàng và xăm xăm lẻn xuống núi. Những tiếng cười trong trẻo của đám con trai con gái và sự trêu đùa của họ khiến chàng vui thú. Chàng lẫn vào đám đông đi hội lúc nào không hay.

Quê hương khác xưa nhiều quá! Chàng có rõ đâu rằng một năm trên núi là mấy chục năm nơi cõi đời - Chàng lạ lẫm như Từ Thức về làng. chàng dò hỏi mãi, vẫn chẳng một người rõ Thị Liên là ai. Tới một ngôi nhà nọ, gặp bà cụ đã trên bảy mươi tuổi, tóc bạc trắng nhưng lại có những nét quen quen, chàng ngờ ngợ hỏi thăm. Bà lão không trả lời, chăm chú nhìn chàng rồi ngạc nhiên hỏi lại:

- Người là... có phải Thư Âm Đặng Huy Quang... Ngày xưa?

- Thưa, cụ là...

- Tôi là... Lý Hoa Liên.

Đặng Quang thất kinh, khuôn mặt méo xệch, liền hét to một tiếng, và chàng choảng tỉnh, trong lòng vô cùng sợ hãi. Thì ra đó là một giấc mơ.

- Có gì khiến chàng run rẩy vậy? - Người vợ bật dậy, ái ngại nhìn chàng và hỏi.

Đặng Quang ra khỏi giường, giật khăn thấm mồ hôi đang ướt đầm trán, rồi ngồi xuống, thở, và hổn hển kể lại mọi việc với vợ.
Thị Liên nghe xong cả cười, bèn lấy váy, phủ kín khuôn mặt chàng thư lại.

Ý kiến

()