Chúng ta

Bắt đầu từ đâu

Thứ ba, 12/4/2016 | 17:12 GMT+7

Ước mơ có thể rất to lớn, nhưng hành động cụ thể mới là điều khó nhất. Nhân có cuộc tranh luận về việc các thành viên chính phủ mới cần làm gì, kể lại một bài học của bản thân học được từ các em sinh viên Brunei.

Năm 2013, chúng tôi quyết tâm mang sinh viên nước ngoài sang Việt Nam học, để chứng minh là chất lượng đào tạo của mình là ổn. Chém gió nóng lưỡi, mỏi tay, được một lớp sinh viên Brunei. Ngày tốt nghiệp, chúng tôi tổ chức rất trang trọng, và đề nghị các em góp ý thẳng thắn.

Một em nữ xin phát biểu:

- Thưa thầy, em rất thích Việt Nam. Trường đẹp, thầy giáo nhiệt tình, bạn bè rất vui. Lại còn được shopping. Em chỉ có một góp ý nhỏ về phòng y tế.

- Em cứ mạnh dạn kể đi.

- Thưa thầy, hôm đó em bị một hạt bụi bay vào mắt. Mãi không ra, em phải lên phòng y tế!

- Thế có hết không?

- Hết ạ, nhưng bác sĩ banh mắt em ra thổi.

Tôi cười, đúng là trẻ con.

- Ở nước thầy mọi người đều làm thế em ạ.

- Em biết, ở nước em cũng làm thế. Nhưng em muốn góp ý về 3 vấn đề khác.

Căng thẳng đây - Em nói đi.

1/ Khi em vào, bác sĩ đang nằm gác chân lên bàn.

2/ Bác sĩ không rửa tay trước khi banh mắt em.

3/ Bác sĩ hút thuốc nên hơi thở rất hôi.

Tôi chợt hiểu ra, để đi được đến đích, chúng tôi phải sửa từ những điều tưởng như là nhỏ nhất, nhưng thực ra sẽ là khó nhất.

Rất may là sau đó đã có rất nhiều lứa các em vẫn tiếp tục sang học.

Nguyễn Thành Nam

Ý kiến

()