Một hôm buồn về vô cớ
Trong căn phòng nhỏ lặng thinh
Như ru ta vào giấc mộng
Riêng ta kể chuyện đời mình.
Lòng ta như sen nở muộn. Ảnh: S.T. |
Ta đuổi theo hoài đuổi riết
Bạn bè những đứa hơn ta
Biết bao nhiêu lần ngã xuống
Đau buồn, tủi nhục, xót xa.
Ngẩng mặt lên trời than thở
Lẽ nào thượng đế bất công
Kéo xô đời nhau xa mãi
Sao không xích lại cho gần.
Có những tháng ngày lê lết
Chạy theo níu kéo ái tình
Bàn chân bao nhiêu vết máu
Bấy nhiêu lần người lặng thinh.
Rồi bỗng một ngày tỉnh giấc
Mới biết rằng mình đang mơ
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi
Hơn thua, cay đắng phai mờ.
Lòng ta như sen nở muộn
Bật cười thật lớn vào mình
Tất cả đều như sắp đặt
Dẫn mình thoát khỏi vô minh.
Tiên Thơ
Ý kiến
()