Chúng ta

Tâm sự của người mẹ gửi con trai

Thứ hai, 1/12/2014 | 17:45 GMT+7

"Con trai yêu quý, xưa nay mẹ chỉ nhận những lời cám ơn từ con phải không? Bây giờ, mẹ muốn cám ơn con vì đã đến với cuộc đời mẹ và con đã luôn cố gắng, nỗ lực để học hành", cô Nguyễn Thị Hương, mẹ anh Trần Toán (FSU17.BU20 thuộc FPT Software), chia sẻ.

Với những bậc cha mẹ, hình ảnh và ký ức về đứa con thơ, dù đã trưởng thành, vẫn luôn ẩn hiện trong trái tim một cách rõ nét. Tình yêu ấy tự nhiên như hơi thở, khiến mỗi khi nhớ về, tất cả lại trải ra như một cuộn phim.

Một cậu bé có tuổi thơ khốn khó và bệnh tật, đã cố gắng vươn lên để giành được tấm vé bước vào cánh cổng đại học. Một người mẹ từng lo lắng cuộc sống nơi phồn hoa đô thị sẽ đẩy con của bà rơi vào sa ngã. Nhưng may thay, người con với ước mơ và hoài bão đã vượt qua mọi cám dỗ. Đó chính là niềm hạnh phúc lớn lao mà cô Hương muốn chia sẻ trong lá thư gửi tới con mình.

Đây cũng là một trong những tác phẩm dự cuộc thi viết "Theo bước chân con" do FPT Software tổ chức, trước thêm sự kiện Ngày Phụ huynh của đơn vị sắp diễn ra trên cả nước.

Chúng ta đăng nguyên văn lá thư của cô Hương:

Gửi con trai yêu quý của mẹ!

Đêm nay, trong tiết trời se lạnh đầu đông, lặng nghe tiếng mưa tí tách bên hiên nhà với tiếng nhạc du dương của chiếc radio cũ kỹ, những kỷ niệm về gia đình mình chợt ùa về trong mẹ, nhẹ nhàng, sâu lắng với muôn vàn yêu thương dành cho con. Tất cả như những thước phim quay chậm của ký ức, rõ ràng đến kỳ lạ.

Con còn nhớ không, cũng mùa mưa năm ấy, năm con lên 4 tuổi, cả gia đình mình nằm ngủ trên chiếc giường 1m4 ọp ẹp của bà nội cho. Gió lùa từng cơn qua vách tường ẩm thấp, con trở mình nép vào lòng mẹ, tấm thân gầy không đủ che gió cho con. Trong cái lạnh đến run người đó, con ôm mẹ, thủ thỉ bên tai: “Mẹ ơi, sau này lớn lên con sẽ làm kỹ sư để xây cho gia đình mình một căn nhà thật lớn nhé”. Mẹ mỉm cười, gõ nhẹ vào trán con, vui với ước muốn ngây thơ của con trẻ. 

Con còn nhớ không, hồi nhỏ con hay đau ốm, bệnh hen suyễn hành hạ con. Cũng vào những ngày đông thế này, bệnh con trở nặng. Nhìn đứa con trai bé bỏng, tội nghiệp nằm thở một cách khó nhọc, lòng mẹ đau như cắt. Mẹ ước gì có thể đau nỗi đau thay con, san sẻ cho con. Mẹ vẫn nhớ như in ánh mắt con nhìn mẹ, vừa như chịu đựng vừa như van xin. Bồng con đến trạm xá trong cơn mưa xối xả, bác sĩ cũng thương vô cùng khi con nói: “Đừng tiêm, con nghe bác sĩ”. Con đau, gánh sắn của ba con mỗi sáng càng nặng thêm. Nhưng dù vất vả, ba mẹ vẫn yêu con nhiều hơn bao giờ.

Rồi ba con đau, mẹ phải đi dạy xa để kiếm tiến, con ở nhà với ba và em. Cũng vào những đêm mưa, nằm trong khu tập trường, lòng se sắt nhớ các con, lo gió lạnh đầu mùa làm con trở bệnh. Những đêm thao thức, trăn trở trong ánh đèn khuya, mẹ thấy yêu anh em con nhiều lắm. Các con là nguồn động lực để mẹ luôn cố gắng, vượt qua những nghiệt ngã của cuộc đời.

Con trai yêu quý, xưa nay mẹ chỉ nhận những lời cám ơn từ con phải không? Bây giờ, mẹ muốn “cám ơn con”. Cám ơn con đã đến với cuộc đời mẹ. Có khi mẹ mệt mỏi, nản lòng vì phải một mình gánh vác trách nhiệm của cả ba con. Nhưng bây giờ, nhìn lại những gì đã qua, mẹ rưng rưng hạnh phúc. Căn nhà bé nhỏ, đơn sơ của gia đình mình là nơi đã ấp ủ, nuôi dưỡng ước mơ cho con từng ngày để hôm nay con khôn lớn, trưởng thành. Chính trong căn nhà ấy đã vun đắp, thắp sáng niềm tin cho con. Cám ơn con đã không trách mẹ dù cho gia đình mình nghèo khổ, con đã luôn cố gắng, nỗ lực để học hành.

Con biết không, ngày con nhận giấy báo trúng tuyển vào trường Đại học Bách khoa, mẹ nghẹn ngào xúc động nhưng trong lòng không khỏi băn khoăn, lo lắng. Liệu cuộc sống nơi đô thị phồn hoa có làm sa ngã, vùi quên đi ước mơ của mình. Mẹ sợ những cạm bẫy, cám dỗ của cuộc đời giết chết hoài bão, khát vọng bỏng cháy một thời của con. Mẹ sợ sự nông nỗi, ngông cuồng của tuổi trẻ phá hoại tương lai con… Nhưng không, con trai của mẹ đã vượt qua tất cả. Với số tiền ít ỏi hằng tháng mẹ gửi cho con, con đã chắt chiu, dành dụm để có thể trang trải mọi thứ. Mẹ mừng vui biết bao khi nghe con đã tốt nghiệp và xin được việc trong một công ty lớn như vậy.

Chắc con không quên, những ngày đầu tiên con đi làm, mẹ cảm nhận niềm hạnh phúc, hân hoan trong con. Con đã làm việc, biết trân trọng những đồng tiền đầu tiên mình kiếm được, mẹ thật sự hài lòng và tự hào về con.

Con trai! Dẫu cuộc đời phía trước còn lắm nỗi khó khăn, trắc trở, nhưng mẹ tin con. Hãy dũng cảm để đương đầu với những bất trắc, song gió của cuộc đời con nhé. Mẹ luôn bên con, dõi theo con từng ngày. Gia đình mình luôn mở rộng cánh cửa đón con mỗi khi con cô đơn, mệt mỏi, khi con va vấp trên đường đời, sẽ là bến đỗ bình yên cho con. Và con hãy luôn nhớ, chúng ta là một gia đình… nghe con.

Mẹ của con

Nguyễn Thị Hương

Tô Ngà

Ý kiến

()