Chúng ta

Giấc mơ theo đuổi mặt trời

Thứ năm, 22/9/2016 | 11:42 GMT+7

Chúng mình từng cùng nhau vẽ những giấc mơ. Về một hình xăm đôi và những cung đường ngập nắng.

Những tháng ngày đã qua

Nhiều khi cứ hiện vòng quanh như một thước phim quay chậm

Căn phòng với sàn vải và ban công rộng

Nơi anh đứng hút thuốc một mình...

Em nhớ rất nhiều những sáng bình minh

Ngồi bên em là một người đàn ông trầm lắng

Ánh nắng chiếu qua vai, tung tăng trên chiếc bàn yên lặng

Khói thuốc quẩn quanh bên những ngón tay thô.

Chúng mình từng cùng nhau vẽ những giấc mơ

Về một hình xăm đôi và những cung đường ngập nắng

Anh sẽ đuổi theo mặt trời chiều hoang vắng

Còn em đuổi anh, mặt trời của mình em...

anh-bai-9436-1474519159.jpg

Anh chạy hái những bông hoa, còn em chạy tìm anh...

Chúng mình từng nắm tay đi trên những cây cầu vào lúc nhá nhem

Nhún nhảy theo những bản nhạc ồn ào của Linkink Park

Cũng có khi lại thay bằng đôi bài ca mộc mạc

“Còn ta cũng sẽ vuốt ve nụ hôn xưa”...

Chúng mình đã chung ô đi qua rất nhiều ngày mưa

Cùng lảm nhảm “mưa ngâu” như hôm đầu gặp gỡ

Cùng lưu giữ cho nhau tuổi thanh xuân rực rỡ

Cho đến mãi tận bây giờ.

Cái gì đã đến khiến cho thi sĩ chán một nàng thơ?

Vì gã mải bướm hoa hay vì nàng bắt đầu hay than thở?

Hay vì thời gian cứ vội vàng đi qua ngang ngõ?

Ly cafe thêm bao đường vẫn đắng tê môi...

Đáng lẽ chuyện chúng mình dừng ở thế thôi

Nghĩ về nhau bằng những khung hình đầy màu ấm

Chứ không phải chạy vòng quanh trong đêm trên con đường ướt ẩm

Anh chạy hái những bông hoa, còn em chạy tìm anh...

Anh biết không, mỗi người con gái đều rất mong manh.

Mạnh mẽ góc gai đến đâu cũng vẫn khó khăn với những vết thương rớm máu

Vẫn xót lòng khi biết mình không còn là bến đậu

Của một cánh chim ngàn....

Em biết tình cảm có thể thay đổi cùng với thời gian

Nhưng dù không yêu, vẫn phải còn tự tôn và trân trọng

Sao anh cứ dần dần làm em thất vọng?

Đừng đổ  lỗi loanh quanh, đâu phải chi một, hai lần...

Một ngày kia khi anh bỗng nhiên mỏi gối chồn chân

Hi vọng bên anh có một người dịu dàng ở đấy

Kéo đầu anh vào khuôn ngực gầy và vòng ôm nóng cháy

Vuốt ve anh cho dịu những ưu phiền.

Còn bên em, ngày đêm vẫn luân phiên

Vẫn đón bình minh bằng cafe đen và “Powerless”.

Vẫn lặng yên mặc trong lòng gào thét.

Vẫn xách máy lang thang săn những chiều tím hoang tàn.

Dù sao em cũng đã đi qua một tuổi trẻ rất nồng nàn...

Gió Đi Hoang

Ý kiến

()