1. Năm xưa mỗi độ cuối đông
Bà con nô nức lê mông xếp hàng
Ga Sài Gòn bỗng rộn ràng
Dân tình nháo nhác, hoang mang nhà tàu
Vé thì chẳng giữ, găm đâu
Cũng online đấy nhưng “no action”
Website mở được dăm phân
Lập tức chết hẳn vì dân vào nhiều
Thế là lại phải đăm chiêu
Ra ga xí chỗ, sáng chiều chưa xong
Rồi ra lại phải lòng vòng
Gặp con phe vé nó đong mất tiền
Nói chung toàn những chuyện điên
Về quê ăn Tết, phát phiền, phát lo.
Bấy giờ Phít mới lò dò
Hỏi anh Đường Sắt, em lo vụ này
Thế là sau lễ bắt tay
Phít lo đốc thúc cuốc cày suốt năm
Lâu lâu cụ Trương đến thăm
Lại khen tốt tốt dặn chăm chỉ vào
Thời gian trôi một cái ào
Đến ngày chạy thử biết bao phập phồng
Thế rồi một đám mấy ông
Đồng thời ấn nút khai thông oép sài
Rủ nhau vào thử lai rai
In ra cái vé, nhõn vài phút thôi
Hân hoan quảng cáo gọi mời
Bây giờ mua vé: Xin mời on lai
Không còn cảnh xếp hàng dài
Thi đua giữ chỗ đến hai - ba ngày
Bây giờ chỉ phải nhanh tay
Lựa cho đúng chuyến, đúng ngày cần đi
Bây giờ chả phải lo gì
Ngồi nhà đặt vé cần gì ra ga
Bây giờ đường sắt chúng ta
Giảm được giá vé nữa là thắng to.
2.
Người ta sang Nhật mua buôn
Hàng nội địa cũ rồi tuồn Việt Nam
Vừa túi tiền, được tiếng sang
Hàng zin, mác Nhật lại càng chuộng hơn
Anh Nam hồi đấy lơng tơng
Đi Ấn - đi Mỹ tìm đường sóp we
Quẩn quanh dăm hợp đồng què
Nuôi quân qua bữa, xăng xe qua ngày
Vẫn ôm chí lớn đánh tây
Để tâm nghiên cứu về “case” Bác Hồ
Quyết tâm vẽ lại bản đồ
Phần mềm thế giới, phải tô phần mình
Vốn dĩ sẵn trí thông minh
Lại thêm đĩnh ngộ tâm tình họ Trương
Thế là một bữa lên đường
Osin tiếp sức, Đông phương dựng cờ
Sang đến Nhật bản lơ ngơ
Võ dăm ba miếng chỉ sờ ti cô
Hát hò, uống rượu dzô dzô
Thế mà Nhật thích, Nhật vồ lấy luôn.
Vài hợp đồng thử đỡ buồn
May mà làm được, có luôn bạn hàng
Thế là lại cử người sang
Onsite cắm chốt, mênh mang hải hồ
Mười năm gây dựng cơ đồ
Japan chốn ấy - ước mơ đã thành
Bản đồ công nghệ rành rành
Có tên nhà F xanh xanh cam vàng.
3. Rủ nhau đi học lập trình
Ở trường phăn ích (FUNiX) nước mình mới ra
Đừng lo vì tuổi đã già
Đừng lo vì chuyện chúng ta nước nghèo
Đừng lo việc phải đu theo
Giáo trình, sách vở, chán phèo mọi khi
Chỉ cần nghĩ kỹ học gì?
Rồi đăng ký học, khỏi thi đầu vào
Bây giờ công nghệ nâng cao
Khỏi cần đến lớp, chỉ vào oép sai
Sinh viên muốn học với ai
Chỉ cần đăng ký đến mai học liền
Chị bán cá, cậu sinh viên
Cả cô em gái đứng bên vệ đường
Phăn ích cứ thế mà tương
Học xong tốt nghiệp, ra trường đi tây
Cuốc cày khắp đó cùng đây
Dựng xây sự nghiệp mà gây cơ đồ
Trúng mánh còn hơn trúng lô
Xuân lên chớ kể, giang hồ nổi danh
Anh tài tin học chuyên ngành
Giỏi giang công nghệ, sớm thành đại gia
Nông dân trẻ, các cụ già
Đều phù hợp cả, học là hành luôn
Uber giáo dục vào khuôn
Đổi thay thời vận, giương buồm ra khơi
Cạnh tranh, hội nhập với đời
Từ nay Phăn ích thành nơi rèn nghề.
Kết:
Mấy lời chốt hạ chớ chê
Vui thôi, năm cũ đề về đã xong
Trâu cày mong chủ nhà nông
Được mùa, tốt cỏ, lại không bạo hành
Năm mới đang đến rất nhanh
Thêm cơ hội mới để thành công hơn
Đổi mới, tăng trưởng từng cơn
Sóng to biển cả, dập dờn đại dương
Đóng tàu hiện đại kiếm đường
Xông ra biển lớn, thương trường tranh đua
Nếu mà đánh nhỡ có thua
Quay về chỉnh đốn, lại lùa nhau đi
Quyết tâm bền chí kiên trì
Tương lai sáng lạn sá gì không chơi
Hơn nhau cái sự ở đời
Dám vào trận lớn, đánh nơi nhiều đồn
Đến đây gặp phải vần ồn
Vừa may cũng hết tâm hồn ý thơ.
Trịnh Ngọc Biên
Biếm họa: Tuấn BAT
Ý kiến
()