Chúng ta

Thầy thằng dại (kỳ 3)

Chủ nhật, 29/11/2015 | 17:20 GMT+7

Shinkai có đặc tính tự hào dân tộc cao, cũng đã xác định trước được bọn Việt Nam chắc chắn không thể như Nhật Bản được, nên lại càng muốn dạy dỗ.

Dạy làm người lớn

"Bọn mày cứ khoe khoang là công ty bọn mày đậm văn hóa, đa bản sắc… nhưng tao thấy ngược lại, bọn mày rất monotone (một màu). Từ sếp to, đến sếp nhỏ, rồi đến cả mày nữa, ông nào đều một kiểu nói chuyện. Ở công ty tao, mỗi chủ tịch mới nói thế, mà một năm cũng chỉ nói 1 lần thôi", Shinkai trong một lần nhậu đã tâm sự với tôi như vậy.

Ừ, có khi đúng thật. Có khi do FPT dân chủ quá. Thế hệ các anh nhiệt huyết và nói hay quá nên các anh nhiều thành ra những suy nghĩ, tâm huyết ấy đã ngấm vào bọn tôi chăng? Phải chăng những gì mình nói đâu đấy lại cóp nhặt từ các anh? Shinkai chán nói chuyện là phải. Vậy có đúng là FPT Software một màu không?

Shinkai là khách hàng đầu tiên do tôi và Nakai cưa được, là người có cá tính rất mạnh mẽ, yêu ghét ra mặt. Kỳ này xin kể về Shinkai, người đã làm việc tôi lâu nhất, và chắc chắn sẽ là một trong những khách hàng/người bạn đáng nhớ nhất của tôi.

Dự án được kí kết, ở nhà 2 G, G3, G9 nhanh chóng tập hợp ra 1 đội 12 người, sau này tăng lên thành 14 rồi 16 kéo nhau sang Nagano. Do đội hình được tập trung trong thời gian rất ngắn, nên ngoài hai chỉ huy là anh Dương Thành Nhân và anh Trịnh Trúc Linh, còn lại toàn anh em trẻ hầu như không có kinh nghiệm trận mạc gì, đặc biệt là onsite, nhưng vẫn mang theo mình CV ghi 3 đến5 năm kinh nghiệm.

So với bây giờ với trước khi đi onsite nhân viên được huấn luyện, chia sẻ về cuộc sống, bảo mật... thì đợt đó anh em chuẩn bị khá đơn giản: anh Nhân, người có kinh nghiệm nhất gửi một lá thư gạch đầu dòng các điểm chính, đại ý là nhớ mang mỳ tôm, thuốc lá, ổ cắm điện… Việc chuẩn bị thiếu chu đáo này chính là nguyên nhân của một loạt rắc rối sau này.

Giao-luu-3168-1448686853.jpg

Giao lưu bóng đá với khách hàng.

Đầu tiên là việc copy USB làm nhiễm virus toàn mạng của khách hàng, rồi vào web lung tung, hình như vào cả XXX, rồi cả việc truy vấn nhầm, xóa béng dữ liệu thực đang chạy trong nhà máy của bạn… Còn sinh hoạt thì nào là cười nói trong giờ làm việc, đi túm tụm với nhau, rồi huýt sáo trên xe bus, đút tay túi quần trong công ty... Đây lại chính là những bài kiểm tra hữu hiệu cho khách hàng muốn toàn cầu hoá, muốn tiếp nhận người nước ngoài như chúng tôi vào làm việc. Mỗi lần có vấn đề  xảy ra, các bạn lại cập nhật quy tắc một lần: "Không được huýt sáo trên xe", "không được nói to trong công ty"... Nhân viên của khách hàng chắc thù chúng tôi lắm, vì mỗi lần như thế là một lần thêm bí bách.

Các nhân viên thì cú, nhưng Shinkai thì vẫn lạc quan. Bởi trước khi làm với nhau, tôi cũng đã xin phép: Bọn em chỉ ngang ngang tuổi con của bác, nên khi làm việc chắc chắn sẽ không được như người lớn, mong bác bỏ qua, Ngược lại Shinkai có đặc tính tự hào dân tộc cao, cũng đã xác định trước được bọn Việt Nam chắc chắn không thể như Nhật Bản được nên lại càng muốn dạy dỗ.

Nhưng Shinkai cũng không lạc quan được lâu…

Đầu tiên là vụ khá đình đám. Anh em đi chơi trốn vé tầu bị túm, rắc rối hơn, quân mình lại khai tên khách hàng ra. Nhân viên nhà ga gọi điện đến khách hàng và bắt các bác phải đến tận nơi xin lỗi nộp tiền vé và bảo lãnh. Không cần phải nói, chắc mọi người cũng có thể tưởng tượng hậu quả của vụ này thế nào.

Tiếp theo là một vụ nữa, một trong hai người chỉ huy của chúng tôi bị bắt về Việt Nam vì... vợ đẻ. Sau này có nhiều kinh nghiệm xin khách hàng đổi người với đầy đủ các điểm: tại sao, phục hồi/kế hoạch phòng chống... thì còn đỡ, hồi đấy chẳng biết làm thế nào nên tôi cứ xông bừa đến gặp Shinkai xin.

Shinkai: Hợp đồng hiện tại đến hết tháng 6, vậy là bọn mày phá hợp đồng?

Hòa: Vâng.

Shinkai: Tháng 4 bọn tao cut-over, phải từ chối người dùng, mày biết không?

Hòa: Dạ biết.

Shinkai: Thế bọn mày định thế nào? Đối với bọn tao đây là hành động đào ngũ, mà đây lại là chỉ huy, điều này chắc chắn không thể có ở Nhật. Rồi, cứ cho là thế đi, thế bọn mày định back up thế nào?

Hòa: Dạ, em cũng không biết nốt. Em vẫn chưa nghĩ ra, trăm sự nhờ các bác giúp đỡ.

Shinkai: !@#%^$&(@@*#*@!@#R%%.com???

Shinkai cú lắm, không nói năng gì nữa, bỏ đi luôn. Komatsu, nhân viên của Shinkai, thì lịch sự hơn, ngồi giải thích là người Nhật bọn tao phải thế này, thế kia… rồi xui tôi về làm lại.

Rồi chúng tôi cũng làm lại. Lần này khá hoành tráng, huy động hết các lãnh đạo lên Nagano trực tiếp xin lỗi và hứa, mà hứa rất máu, đại loại: Không cut-over thành công thì đền tiền, rồi các vị trí chủ chốt còn lại hứa sẽ sống chết với dự án mãi mãi…

Cẳng hiểu sao cuối cùng dự án cũng cut-over thành công. HP thì sau mấy vố “tai bay vạ gió” sợ chết khiếp, mà chắc cũng thu đủ. Nakai thì chuyển sang phụ trách Toyota, không còn ai theo account này nữa, nên quyết định nhả, đề nghị chúng tôi kí trực tiếp với khách hàng. Đúng là “tái ông mất ngựa”, sau này làm nhiều tôi mới thấy, chẳng có việc gì là tốt tuyệt đối, hay xấu tuyệt đối cả, nhiều việc cứ tưởng là “xấu”, lại thành tốt, và ngược lại. Lần này cũng vậy, hóa ra mấy vụ vừa rồi lại giúp bọn tôi "cắt" được HP, mở tung cửa cho mình tha hồ khai thác khách hàng trực tiếp, đầu tiên là việc tăng được giá, đưa được việc về offshore (việc mà trước đây HP không bao giờ muốn làm vì chẳng được lợi gì, giảm lợi nhuận của họ), rồi việc làm trực tiếp cũng giúp chúng tôi sales được nhiều việc hơn…

Tính ra Shinkai làm việc với tôi được 5 năm, từ lúc tôi tuổi 26, khi chưa qua một trường, lớp, khóa đào tạo bài bản nào cả. Mọi sự ngô nghê, liều lĩnh, thiếu hiểu biết, thiếu chín chắn của bọn tôi chắc Shinkai là người hứng nhiều nhất. Rất may, cho dù thế nào đi nữa, dù cáu đến mấy, cuối cùng bất cứ chuyện nào rồi cũng qua chót lọt hết, Shinkai lại thò tay mở một đường cho chúng tôi đi tiếp.

Nhớ đến Shinkai, tôi luôn nhớ đến hình ảnh bác trong quán karaoke cầm chụm một lúc 2 mic để hát bài “My Way”, đây là bài hát kể về một anh chàng sắp ra đi, nhưng không hề tiếc nuối vì tất cả những gì mình đã làm. Thật không may bài hát này đã vận vào bác. Shinkai bị ung thư, tôi có dịp gặp bác lúc điều trị, trong lúc ăn uống, nói chuyện bác vẫn rất kiên định, không để mọi người lo lắng. Nhưng lúc chia tay nhìn ánh mắt của bác tôi biết có gì đó không ổn. Sau này khi bệnh tình nặng lên, phải vào viện, thì tôi không còn liên lạc được nữa. Khi Komatsu báo tin xấu thì tôi mới biết, bác không muốn chúng tôi thấy hình ảnh đó, vẫn muốn bọn tôi giữ lại những kỉ niệm đẹp nhất, những hình ảnh phong độ, mạnh mẽ nhất của bác. 

For what is a man, what has he got?

If not himself, then he has naught.

To say the things he truly feels;

And not the words of one who kneels.

The record shows I took the blows -

And did it my way.

Trần Đăng Hòa

PTGĐ FPT Software

Ý kiến

()