Chúng ta

Tôi là ai?

Thứ ba, 5/11/2013 | 11:09 GMT+7

Khi những trắc nghiệm định hình cá tính như MBTI, DISC... chưa ra đời, để trả lời câu hỏi: "Tôi là ai?", "Họ là ai?"... người ta xem tướng, tử vi, cung hoàng đạo hay bản đồ sao. Vào thế kỷ 15 ở Ý, còn xuất hiện cả xem bài Tarot với một cách trải bài dễ thương có tên gọi "Đó là ai?".

Có một thời ở ĐH FPT rộ lên phong trào đi tìm "Ta là ai?", "Họ là ai?" qua bài Tarot hay bản đồ sao, âu cũng là một cấp bậc tăng tiến của nhu cầu tìm hiểu bản thân. Mọi câu hỏi đều luôn có câu trả lời. Mọi thắc mắc đều tìm được lời giải đáp. Nếu còn thắc mắc, còn câu hỏi, thì chúng ta lại tìm đến nhau để hỏi tiếp cho đến kỳ cùng thì thôi.

Nhiều năm trước tôi đã từng nghe một câu nói vừa vui vừa đúng: "Chúng ta tìm đến những biện pháp trắc nghiệm dưới nhiều hình thức, tất cả chỉ để được nghe đúng câu trả lời mà chúng ta đã định sẵn". Thật ra chúng ta luôn có cái tôi mà mình mong muốn, luôn có sẵn định hình tính cách cho người khác mà ta thật tâm mong nó thành sự thật. Kết quả trắc nghiệm chỉ là hình thức "dán tem bảo đảm" cho ra vẻ công tâm mà thôi.

Làm báo, đi phỏng vấn, hay gặp mọi người, tò mò ngó nghiêng tổng hợp rồi phân tích, phân tích rồi lại tổng hợp, tôi dắt túi được một ít vốn liếng để xác định "đây là ai?". Trước khi bước vào phòng phỏng vấn nhân vật, tôi phải biết sơ qua họ là ai trong mắt người khác, đến khi gặp mặt phải nhìn trang phục, dáng điệu, cử chỉ và lắng nghe không khí để biết họ đang là ai ngay tại thời điểm bấy giờ. Lâu dần, khả năng võ đoán thành một ít khả năng xét đoán và nhận định.

Mỗi lần nhận được bài của cộng tác viên mới, tôi thường háo hức mở ra để nhìn văn đoán người: Em này logic, em nọ chỉn chu, em kia sắc sảo, em khác lại giàu tình cảm. Có những lúc, bất chợt mở một file không ghi tên tác giả, lại thấy mình tò mò và thích thú như hoàng tử chuẩn bị vén mạng che mặt của công chúa để biết dung nhan thật sự của nàng.

Cũng liên quan đến việc: "Em thật ra là ai?", sinh viên thỉnh thoảng hay tò mò hỏi tôi về Tarot, cung hoàng đạo hay sao này sao kia. Đôi khi ngồi căng thẳng hay lơ đễnh với công việc, nghĩ về những chòm sao và lời thắc mắc của sinh viên, tôi thấy mình thật đã bay cao quá đà. Cũng không cần bay lên tận những chòm sao để trả lời cho câu hỏi "Mình là ai?" hay "Họ là ai?". Những băn khoăn bất tận của mỗi người về bản thân mình, thật ra đều có thể giải đáp thấu đáo bằng bao điều giản dị thường ngày.

Tôi biết có người trả lời câu hỏi "Ai là ai?" bằng việc xem cách người khác chào hỏi hay trò chuyện với bố mẹ thường ngày.

Lại có người tự trả lời câu hỏi "Mình là ai?" bằng Confession - trào lưu 'so hot' một thời.

Nhưng, thật ra việc tự trả lời câu hỏi "Mình là ai?" thật tình cũng chẳng mấy quan trọng. Vì dù bạn có định nghĩa về mình thế nào, người khác cũng tảng lờ quá trình đó và tự định nghĩa lại bạn từ góc nhìn của họ. Vậy nên suy cho cùng, "Mình là ai?" đôi khi là một câu hỏi rất phù phiếm.

Tôi quen một cô bạn, hay trả lời mọi đánh giá về mình bằng cách thản nhiên lúc lắc đầu: "Kệ bọn họ. Dù thế nào, tối đến tớ vẫn ngủ ngon".

Nghĩa là, khi định nghĩa "Tôi là ai?" quá phức tạp và phải soi xét dưới quá nhiều góc độ: Công việc, tình cảm, đạo đức... có lẽ chúng ta chỉ nên phân định mình bằng hai tuýp cơ bản: Tử tế và ít tử tế.

Vậy chắc giờ bạn cũng hơi mường tượng được mình muốn là ai rồi chứ?

 Thu Nga

Ý kiến

()