Chúng ta

Mùa thu mãi là một giấc mơ kì lạ

Thứ sáu, 28/8/2015 | 17:05 GMT+7

Yêu thành phố Phương Nam đầy nắng và hào sảng, nhưng mỗi độ thu về, tôi lại nhớ cồn cào về Hà Nội.

Sài Gòn những ngày này, buổi sáng sớm mai có cơn gió dịu dàng vấn vương và sau cơn mưa rào buổi tối đường phố bỗng trong trẻo, se lạnh như chưa từng có những ngày nắng.

Tôi yêu Sài Gòn, càng sống lâu càng thấy yêu mến. Chắc bởi cái tính hồn hậu, thẳng thắn, thoáng đạt của những con người nơi đây. Nhưng có một nỗi nhớ, đâu đấy vẫn lẩn khuất, nhất là vào những ngày se lạnh như thế này gợi nhớ về nơi tôi đã sinh ra và lớn lên.

Chắc cũng giống như tôi, mỗi người sẽ có một lí do để nhớ về mùa thu, một khoảng thời gian mong manh với biết bao nữ tính và sự khắc khoải. Thời còn học cấp 3, tôi may mắn được học trong một ngôi trường cổ kính tại Hà Nội. Trường tôi nằm ngay ven Hồ Tây và rất nhiều cây. Nhiều đến nỗi mà nhà trường dùng hình phạt cho những học sinh hay đi học muộn như tôi là phải quét lá cây rụng khắp sân trường. Tôi không hề ghét nhiệm vụ đấy, bởi tôi thích lá cây, còn hơn thế, tôi thích được ngắm nhìn dáng vẻ mỏng manh của những cây cổ thụ mùa thay lá.

Tôi vẫn nhớ ngày hôm đó, khi tôi đang gà gật trong giờ học Văn, vì nghĩ mãi mà vẫn không hiểu sao Xuân Diệu lại cứ phải sống vội sống vàng như thế làm gì cho khổ. Bất giác tôi nhìn lơ đễnh ra sân trường. Cả một khoảng sân trường thu gọn qua khung của sổ xanh lá cây cũ kĩ từ thời Pháp đẹp tựa như một bức tranh. Những tán cây cổ thụ xòa bóng phủ kín mặt sân trường, kẽ nắng vàng xuyên qua từng tán lá và gió như đùa nghịch đưa lá vàng xào xạc qua lại. Một khung cảnh tĩnh lặng tuyệt đối và tôi là người được tận hưởng trọn vẹn khoảng khắc này. Bao nhiêu năm qua đi, nhưng sân trường mùa thay lá đẹp đến nao lòng vẫn là một nỗi ám ảnh rất nhiều lứa thế hệ học sinh chúng tôi ngày đấy.

Mọi bài hát hay mọi bài thơ về Hà Nội mùa thu trở nên thừa thãi vào giữa mùa hè nắng gắt hay trong mùa đông khắc nghiệt. Nhưng không hiểu sao, cứ vào độ, cứ đến lúc giao mùa, dù vô tình hay hữu ý, những người con Hà Nội dù đang sống ở đâu, vẫn len lỏi cái cảm xúc mà nhạc sĩ Đỗ Bảo đã đúc kết trong một bài hát: “Cho tôi bên em, vẹn nguyên phố mơ/Nhòa bóng cửa ô, nhịp chuông ngày xưa/Cho tôi đắm chìm cùng men say khác lạ/Mùa thu mãi là, một giấc mơ kì lạ…”.

>> Đứng đường xin việc sao phải nhục 

Lê Trang Ngân

Ý kiến

()