Tôi ngồi vẽ một thủy tinh
Chiều tan bóng đổ cả mình vào tranh
Chỉ còn nguyên cái mong manh
Những điều không thật hóa thành cơn mưa
Người và tranh vốn không vừa
Mà tôi đem cả màu thừa điểm tô
Bởi mầu không quện với hồ
Nên mưa mầu chảy khỏi ô cửa lòng…
Minh Hằng
(Chúng ta 532-533)
Ý kiến
()