Bát cơm chiều gió thổi bên sông
Câu chuyện kể ngày xưa của mẹ
Tiếng ví dầu ầu ơ con trẻ
Con lớn lên bên luống ruộng trâu cày…
Rồi một ngày con đi khỏi nơi đây
Đất quê hương càng thêm chan chứa
Dòng sông xưa tắm đời con một thuở
Luống ruộng năm nào giờ là nỗi nhớ khôn nguôi…
Quê mẹ nghèo nhưng tình nghĩa bao la
Một mớ rau xanh cùng vài con cá bống
Làng xóm trao nhau ấm tình sâu rộng
Những hôm vào mùa chung sức giúp nhau
Rồi những hôm chiều nằm ngửa lưng trâu
Mặt trời xuống tiếng gọi nhau í ới
Bọn chúng tôi đứa chờ đứa đợi
Mới thuở hôm nào mà nay đã lớn khôn
Nay con trở về quê mẹ của con
Cảnh vật còn đây nhưng ngày xưa đâu mất
Những ký ức xưa còn đây rất thật
Như mới hôm nào mà nay bỗng xa xôi…
Mạnh Văn
Ý kiến
()