Cho anh làm que diêm bé nhỏ
Cháy tan trời mùa đông
Đêm thời mênh mông
Trời Hà Nội sao mà gió...
Que diêm anh vốn nhỏ
Làm sao sưởi ấm em?
Anh về qua những con phố đêm
Phố buồn, phối cũng bỏ đi hoang
Anh đi tìm em từ dạo trời chiều đổ gió
Tìm chẳng thấy em rồi
Anh còn lại hai bàn tay
Hai bàn tay đan nhau làm sao mà đủ ấm?
Anh mượn diêm về nè
Em ghé thêm tay đi!
Tay em rất thon
Còn tay anh tròn...
Để anh xòe diêm mình cùng ấm
Đêm nay Hà Nội trời lạnh lắm
Mười ngón tay đứng một mình
Chỉ biết lặng thinh!
Anh thèm được làm que diêm con
Dẫu chỉ là héo hon
Sáng lên được một phút
Anh cũng nguyện giữa đêm dài côi cút
Sưởi ấm bàn tay em?
Lê Bảo
Ý kiến
()