Chúng ta

Ngủ ngoan, em gái nhỏ

Thứ năm, 28/6/2012 | 08:35 GMT+7

Ngày ba đón mẹ cùng em từ bệnh viện về nhà, em không biết anh đã vui sướng thế nào đâu.

perfumetop-164349-1412980739.jpg

Lúc đó anh đã chạy một mạch ra đầu hẻm nhà mình để chờ, mặc dù mọi người không ai báo cho anh biết, nhưng bằng linh cảm, anh biết mình sắp có một cô em gái thật xinh xắn như thiên thần.

Nhưng rồi có lẽ thượng đế ganh tị với em gái bé bỏng và đáng yêu của anh nên người đã mang em đi xa mãi.

Những kí ức về em sao mà ít ỏi thế, bởi khi đó anh chỉ mới 5 tuổi, quá nhỏ và quá ngây thơ để có thể hiểu được niềm vui khi có em và nỗi đau khi mất em.

Anh còn nhớ, chỉ hai tuần sau khi em được đón về nhà mình cũng chính là "sinh nhật theo âm lịch" của anh. Mẹ đã nhờ người tới để chụp hình cho em, thế nhưng lúc đó em đang ngủ, và trong phòng lại không đủ sáng, nên mọi người đành tiếc nuối khi không thể chụp hình cho em. Ai cũng nhủ thầm để ngày mai sẽ chụp cho em một tấm hình thật đẹp, thế nhưng không kịp nữa. Buổi chiều định mệnh đó khi em bắt đầu khóc, anh nghe thấy tiếng khóc ngằn ngặt. Lúc đó anh đã không biết làm gì, chỉ biết khóc theo, có lẽ trong trí óc non nớt của thằng anh trai này, hình ảnh đó mãi mãi là nỗi ám ảnh day dứt nhất vì sự bất lực của bản thân, khi không thể làm gì cho em cả.

Rồi mẹ đưa em vào bệnh viện, nhưng chỉ một tuần sau, anh nghe mọi người nói em đã trở về với những thiên thần trên cao kia rồi. Lúc đó anh quá ngây thơ để có thể hiểu được rằng, mất đi một người thân thì sẽ đau khổ như thế nào, vì thế mà anh vẫn đi bắn bi với mấy thằng bạn cùng xóm, mặc cho mọi người đang tất bật chuẩn bị để đưa em về với đất. Ngày đưa tiễn em, mọi người đều khóc, trừ mẹ. Mẹ suy sụp đến độ không khóc thành tiếng, mẹ cứ ôm chặt lấy anh, ánh mắt thẫn thờ nhìn xa xăm như cố gắng giữ chặt lấy đứa con bé bỏng của mình.

Đó là toàn bộ những kí ức của anh về em, về cô em gái mà chưa một lần được anh bế bồng, được anh ôm vào lòng, thậm chí anh còn không nhớ được những nét trên khuôn mặt của em, bởi trong kí ức của mình, anh chỉ nhớ em là một đứa bé nhỏ xíu được quấn trong chiếc khăn trắng tinh,với khuôn mặt hồng hào và đôi tay hay dứ dứ về phía anh mỗi khi anh tiến gần em.

Anh chỉ được nghe mọi người kể về em qua kí ức, rằng em là một đứa trẻ xinh xắn và đáng yêu, với đôi mắt lấp lánh và đôi bàn tay bé xíu hay dụi dụi vào chiếc miệng chúm chím xinh xinh của mình. Vì thế mỗi khi nhớ về em, anh lại cố gắng hình dung khuôn mặt với nhiều đường nét của một thiên thần trong những bức tranh vẽ. Và anh luôn tưởng tượng ra, giá mà có một điều ước đem em quay trở về, em không bị căn bệnh quái ác kia thì hay quá. Lúc đó anh sẽ có một cô em gái để yêu thương, để chiều chuộng, được có em để trêu chọc. Anh sẽ bị ba mắng nhiều hơn khi anh sai để làm gương cho em, có hề chi, quan trọng là cả nhà chúng ta sẽ hạnh phúc rất nhiều khi có em.

Nếu em còn sống, bây giờ em sẽ là một thiếu nữ 15 tuổi thông minh, xinh đẹp, năng động. Em sẽ chuẩn bị thi vào lớp 10 chuyên Toán của Lê Khiết theo như mong ước của ba. Em sẽ có khối đứa con trai đồng lứa theo đuổi, và em sẽ nhờ anh cắt đuôi giùm. Anh cũng sẽ "ca" em trước mặt lũ bạn anh, hay em cũng “ca” anh trước mặt lũ bạn em…

Có lẽ cuộc đời này không có gì là hoàn hảo đúng không em, nếu mọi người không ai phải nói giá như thì cuộc sống sẽ không có những giọt nước mắt, sự hối hận và đau đớn, để rồi không ai nâng niu những giá trị đích thực của cuộc sống. Mười lăm năm đã trôi qua, có rất nhiều điều đã thay đổi, nhưng những kỉ niệm về em mãi mãi sống trong lòng của mọi người. Và điều đó cũng giúp anh biết trân trọng hơn những gì mình đang có.

Ngủ ngoan và bình yên mãi em nhé!

Anh ba của em!

B.A (Theo Cóc đọc số 36)

Ý kiến

()