Vì sao anh cứ thích yêu màu trắng
Vì sao sao anh cứ mãi cười im lặng
Anh chẳng trả lời, mà cứ nói vu vơ.
Rồi một ngày em cũng sẽ biết thôi
Anh không nói nhưng mà em sẽ hiểu
Em nhìn anh, rồi tươi cười nũng nịu
Ánh mắt xoe tròn, trông em rất ngây ngô.
Đã bao lần em cứ hỏi tại sao
Anh yêu em mà không phải người khác
Anh nhìn em và cất lời dõng dọc
Cứ hỏi hoài… anh không biết trả lời đâu.
Rồi anh nhìn vào đôi mắt đen sâu
Có chút suy tư, đượm buồn hơn trước
Anh kể chuyện cho em cười bằng được
Những lúc thế này, anh thấy rất yêu em
Rồi thời gian như thế cứ dần qua
Câu hỏi xưa “bỗng” trở thành ký ức
Màu trắng kia đã bắt đầu nhem mực
Em theo người tay nắm lấy chặt tay
Để bao lần anh cứ mãi ngồi đây
Viết câu hỏi xưa lên một màu giấy trắng
Vẻ hình em với nụ cười trong nắng
Màu trắng ngây ngô em tựa thiên thần.
Câu trả lời em có hiểu không em?
Màu trắng kia đã làm anh yêu như thế
Câu trả lời phải chăng nay đã trễ?
Màu trắng em đi, liệu có quay về ….
Trường Giang
Ý kiến
()