Chúng ta

Giấc mơ chiều thứ Bảy

Thứ bảy, 24/9/2011 | 10:50 GMT+7

Tôi bước vào phòng, ngồi xuống ghế đối diện và trình anh một tờ giấy A4, loáng thoáng dòng chữ “Letter of Resignation”…

saturdaytop-409257-1412965698.jpg

Anh nhíu mày đọc và sau đó là một số câu hỏi… Tôi trả lời… Tôi đứng dậy, xin phép anh và bước đi…

Thoải mái quá những bước chân thả tự do, mạnh bạo xuống từng bậc cầu thang… Thanh thản quá những suy nghĩ về một buổi dạo chơi cùng con trai trong công viên đầy nắng sớm mai, một chuyến xe về quê với bố mẹ, một bữa cơm đầm ấm, đúng giờ, đông đủ cả gia đình với vài lời khen của ông xã về món ăn vợ nấu vừa miệng, một buổi sáng cà phê cà pháo râm ran cùng vài đứa bạn, một xách đủ các món đồ đang cần sau khi shopping, một giấc ngủ dài, vài cuốn sách và đĩa nhạc yêu thích….

Ngày mai, ngày kia, ngày sau nữa… Tạm biệt nhé những phàn nàn của khách hàng về dịch vụ, về sản phẩm, về chỗ để xe, về thủ tục giấy tờ… Tạm biệt nhé mớ chứng từ dồn dập sát giờ deadline và rối ren những yêu cầu phê duyệt khẩn trương, linh hoạt đồng nghĩa với nguy cơ rủi ro và sai sót… Tạm biệt nhé mớ hồ sơ khách hàng chưa kịp hệ thống lại với vô số bản copy chưa bổ sung và tủ chứng từ ngổn ngang những giấy note… Tạm biệt nhé những buổi sáng choàng dậy rồi lại úp mặt xuống gối cố nán vài phút trong tiếng chuông báo thức để đến kịp giờ mở kho xuất quỹ… Tạm biệt nhé những buổi tối ra về khi đèn đường lung linh và lao về nhà thật nhanh để kịp chơi với con trai một chút trước khi nó ngủ queo… Tạm biệt nhé ánh mắt và câu nói vừa hài hước vừa trách móc của chồng “Vợ tôi từ sáng đến đêm chỉ nói mỗi câu: “Em đi nhé”’… Tạm biệt nhé những đề nghị còn ấp ủ trong suy nghĩ …

Tôi lướt xe đi trên đường đầy nắng, gió, hòa mình vào dòng người hối hả, nhộn nhịp… Đến ngả rẽ, con đường mọi ngày đâu mà tôi không thấy… Một lối đi mới, những gương mặt lạ… Mọi thứ ngăn nắp, chuẩn mực giống một nơi yên bình, ổn định mà tôi đã từng rời xa ngày nào… Có một chiếc bàn còn trống, tôi ngồi vào đó… Những bóng người lướt qua, yên lặng… Tôi lặng lẽ tìm nơi để cây nước uống, đâu nhỉ… Nhưng sao chẳng ai nói gì cả nhỉ… Chẳng có gương mặt nào quen thân vậy…

Tôi mơ màng nhớ đến gương mặt thân quen của mấy đứa em trong phòng, vài câu bông đùa của ThươngNH và tiếng cười ghìm để không to trong giờ giao dịch của HươngHM, HiềnNTT… Tôi nhớ đến bước chân vội của anh ĐứcNH lúc qua phòng với nụ cười nheo mắt và câu nói thay lời chào “Anh xin cái kẹo nhé”… Tôi nhớ đến chị VânNTM với câu hỏi quen thuộc “Nhiều giao dịch không em?”… Xa hơn kia là anh KhanhĐT với nụ cười rất hiền… Vẳng xa là giọng nói trầm, mạnh những câu hỏi, chốt vấn đề ngắn, thẳng, quyết đoán cất lên trong làn khói thuốc ở vị trí trung tâm phòng điều hòa đông người đang họp của anh Tiến…

Tôi mở máy tính, search mail… Chẳng thấy cái mail đầu ngày “Báo cáo kết quả kinh doanh” đâu nhỉ… Không biết hôm nay anh em kinh doanh được sếp gửi mail “Congratulations!” hay lại bị hỏi “Khoản nào đi mà huy động hay cho vay giảm vậy”… Mấy cái mail đang tranh luận về quy trình eSavings, quy trình cho vay, về nguyên nhân và cách xử lý phàn nàn của khách hàng, về sản phẩm tiền gửi cho tổ chức tài chính còn pending, về đề xuất cải tiến quy trình để góp phần nâng cao chất lượng dịch vụ hôm trước đâu cả rồi nhỉ…Không biết đã có ai đưa ra giải pháp nào mới chưa, đã có quyết định làm theo hướng nào chưa…

Tôi mải miết tìm kiếm… Một thứ gì đó mới mẻ chưa thực sự định hình nhưng đầy những cơ hội khám phá, trải nghiệm… Một thứ gì đó chưa hoàn hảo, còn dang dở và cần sự nỗ lực để gây dựng… Một thứ gì đó không bình yên, trơn tru và bất biến… Một thứ gì đó không chỉ ngọt ngào để trôi qua không còn cảm giác mà rất nhiều hương vị - mặn, ngọt, chua, cay, chát, đắng… Có lẽ tôi vừa đi qua, vừa tránh né, vừa đánh rơi…

Đó là cảm giác mệt mỏi nhưng vui vẻ lúc ra khỏi phòng cùng HàVTT, BắcBV… lúc cuối ngày khi kết thúc những cú phone qua lại tương tác với TuấnND, LinhNT để tìm ra giải pháp hạch toán cho những “ca khó”… Đó là cảm giác thấy mình trưởng thành hơn khi giải đáp thỏa đáng được những thắc mắc băn khoăn về nghiệp vụ của đàn em bỡ ngỡ mới ra trường hay đồng nghiệp ở vài CN mới thành

lập… Đó là cảm giác chơi vơi trong đại dương khi thấy cần nghiên cứu, học hỏi nhiều nghiệp vụ, kỹ năng và kiến thức hơn nữa để làm tốt hơn… Đó là cảm giác nghe thấy tiếng mình lẫn trong tiếng nói của đồng nghiệp thân quen và của cả những anh chị lãnh đạo - cảm giác được tham gia, được chung tay làm nên một cái gì đó không dễ dàng… Đó là cảm giác thông thoáng tư duy sau khi nghe anh NamNT nói về yêu cầu làm kiểm điểm khắt khe, nghiêm túc của người Nhật… Đó là sự hàm ơn và cảm phục khi chứng kiến anh Đức ra tay khắc phục lỗi cho nhân viên, đầy nỗ lực, hiệu quả nhưng cũng rất bao dung, độ lượng…Đó là cảm giác sung sướng khi biết đề xuất cải tiến của mình được các anh chị lắng nghe và phê duyệt thực hiện… Là sự yên tâm khi nhận được sự hỗ trợ kịp thời của các đồng nghiệp 6T, CM, TCKT… Là suy nghĩ băn khoăn trên đường về sau khi nhận được cuốn sách “Complaint is a gift” của anh Khanh tặng…

Sao lại nói lời phàn nàn là món quà được nhỉ? Liệu ta có thể tiếp nhận lời phàn nàn như khi được tặng quà – vui vẻ và hàm ơn? Liệu ta có thể chuyển lời phàn nàn đến người khác, bộ phận khác như chia sẻ một món quà mà mình vừa nhận – cùng tận hưởng cảm giác tìm giải pháp cho vấn đề mà không đơn giản là chỉ trích và tránh né trách nhiệm? Liệu ta có thể lưu lại, chú tâm đến lời phàn nàn như gìn giữ, trân trọng một món quà để sống và làm tốt hơn? Và liệu chúng ta có thể tặng và nhận những món quà – phàn nàn đó đúng cách – thiện chí và tế nhị không? …

Choàng tỉnh trong tiếng mở cửa của ông xã đi làm về… Không phải tôi vừa nản lòng xin nghỉ việc sao… Tôi vẫn là một TPBanker với những bộn bề, vướng mắc và phàn nàn sao… Nhưng lúc này tôi thực sự chưa sẵn sàng bỏ đi điều mà tôi đã thân quen và yêu mến…

Chỉ là một giấc mơ chiều thứ Bảy!

Ngày mai là Chủ nhật, tôi sẽ cùng chồng và con trai đi chơi công viên và mua sắm, tuần sau sẽ về quê thăm bố mẹ, tuần sau nữa sẽ đàn đúm bạn bè… Và sang tuần, có thể tôi sẽ nhận được những “món quà” từ khách hàng có tỷ trọng nhu cầu, yêu cầu cao theo lời giảng của chị Hường-QA, hoặc từ sếp nào đó trong lúc căng thẳng, áp lực, hoặc từ một vài đồng nghiệp mà trong một vài lúc chúng tôi đánh rơi mất chất “cement” như anh NamNT nói… Những món quà không có trong giấc mơ chiều nhưng lại cho tôi giấc mơ chinh phục một đỉnh cao hơn… Tôi với tay bật đĩa nhạc yêu thích, giọng ca Lobo ấm nhẹ làm buổi chiều thu càng dịu dàng…

Cho tôi được cảm ơn tới những khách hàng, đồng nghiệp đã “tặng quà” cho chúng tôi, cho TPB. Những món quà để chúng tôi sống và làm việc tốt hơn…

Tô Minh Tâm

(Người Tiên phong số 2)

Ý kiến

()