Chúng ta

Dừng lại để bước tiếp

Thứ hai, 14/4/2014 | 16:39 GMT+7

Để đi một quãng đường dài, nếu chỉ có một trong hai lựa chọn, em sẽ lựa chọn một đôi giày tuyệt đẹp nhưng không vừa chân hay một đôi giày bình thường thôi nhưng vừa vặn mình?

Một buổi chiều lang thang trong cái mát mẻ giao thoa giữa xuân và hè, em chợt dừng bước trước kỉ niệm của hai ta. Trường đại học của em, của anh, của hai chúng ta dường như không có gì thay đổi như bao năm về trước. Trong đám đông sinh viên hối hả, em nhìn thấy hình ảnh một cô sinh viên năm nhất - ánh mắt trong veo đang hướng về phía góc trường, nơi giữa trận bóng nảy lửa, có anh với nụ cười như mùa thu tỏa nắng rực rỡ. Nụ cười như nắng ấy, không chút ngần ngại, không chút e dè, cứ vậy xuyên qua tầng tầng lớp lớp, đi thẳng vào trái tim em.

Em cũng không nhớ chúng ta yêu nhau từ khi nào. Là khi em ngồi hàng giờ để xem anh chơi bóng khiến ai cũng phải đặt câu hỏi “chắc em thích bóng đá lắm” rồi bất ngờ nhận được câu trả lời là không. Là khi anh đứng chờ em dưới cái nắng oi ả của mùa thi chỉ để đưa cho em chai nước trà xanh - thứ uống em bị dị ứng nhưng vẫn cười toe khi nhận được từ tay anh. Là khi chúng ta phóng xe dưới cơn mưa rào mùa hạ đi mua sách học tiếng Anh, đôi bàn tay lạnh run rẩy bối rối sưởi ấm cho đôi tay còn lại. Em cũng không còn muốn hỏi là từ khi nào nữa, bởi người ta vẫn nói hãy để tình yêu như một vòng tròn, không có điểm khởi đầu và cũng không có điểm kết thúc.

Thời gian cho chúng ta sự trưởng thành và cũng mang tới nhiều thay đổi. Ảnh minh họa.

Thời gian cho chúng ta sự trưởng thành và cũng mang tới nhiều thay đổi. Ảnh minh họa.

Nhưng, cuộc sống luôn có những gập ghềnh bắt đầu bằng từ “nhưng”. Thời gian cho chúng ta sự trưởng thành và cũng mang tới nhiều thay đổi. Bận rộn với công việc, lâu lâu lắm rồi, em không còn thời gian để ngồi xem anh chơi bóng. Những hợp đồng, những buổi gặp gỡ khách hàng, anh cũng vô tình lỡ hẹn khi mà chúng ta đã lên kế hoạch rồi lại hoãn không biết bao nhiêu lần trước đó. Hình như chúng ta đều mải miết với những dự định mà quên mất câu hỏi đơn giản “Anh/em có mệt không?”.

Cho tới khi, bạn bè cùng trang lứa lần lượt có tổ ấm riêng, khi mà ai cũng đặt câu hỏi “Khi nào hai chúng ta định chấm dứt cuộc sống độc thân”. Lúc ấy em mới giật mình tự hỏi, em - anh - chúng ta cần gì từ nhau nhỉ, tình yêu, sự quan tâm chăm sóc, hay một cái kết mà mọi người đều nghĩ rằng dĩ nhiên cần phải có cho một chuyện tình bao nhiêu năm.

Đã từ lâu, em đã không còn mong chờ tin nhắn mỗi tối của anh nữa. Cũng lâu lắm rồi, em không còn tủi thân mỗi dịp lễ, khi mà không có anh bên cạnh, em lại tự nhủ, rằng anh đang bận. Lâu lắm rồi, em không còn nhớ da diết cái ôm siết chặt của anh, cũng không háo hức nấu thử đủ các món lạ mỗi dịp cuối tuần cho anh nữa. Em nhói đau khi nhận ra, rằng hình như anh cũng thế. Chúng ta vẫn yêu nhau, yêu nhau như một thói quen, một tình yêu bình lặng, không xung đột, không sóng gió và không cả sự gắn kết.

có lẽ đã tới lúc chúng ta nên dừng lại, dừng lại để biết chúng ta yêu nhau nhiều tới nhường nào. Ảnh minh họa.

Có lẽ đã tới lúc chúng ta nên dừng lại, dừng lại để biết chúng ta yêu nhau nhiều tới nhường nào. Ảnh minh họa.

Nhưng anh à, có lẽ đã tới lúc chúng ta nên dừng lại, dừng lại để biết chúng ta yêu nhau nhiều tới nhường nào. Hôn nhân không phải đơn giản là một mảnh giấy gắn kết hai con người, mà là cả một con đường dài lắm. Trên con đường ấy, em thấy những gập ghềnh. Cần nhiều lắm để có thể vượt qua những sóng gió.

Em biết con người chúng ta đều là những mảnh ghép không hoàn chỉnh của nửa kia. Nhưng có khi nào chúng ta tự hỏi, chúng ta đã sẵn sàng cho một cuộc sống hôn nhân, sẵn sàng cho một nửa không hoàn chỉnh ấy chưa, hay chỉ vì chúng ta đang mặc định một cái kết gọi là đẹp cho tình yêu?

Có người cho rằng em là cô bé ngốc nghếch, người lại nói em sáng suốt, nhưng dù ai có nói gì đi chăng nữa, em nghĩ quyết định vẫn chính nơi trái tim mình. Em chấp nhận gỡ bỏ đôi giày mà mọi người đang thấy tuyệt đẹp ấy, bởi nó khiến em đôi chân em không còn được thoải mái nữa. Em nghĩ khi khép lại một cánh cửa không có nghĩa là khép lại tất cả. Đôi khi chúng ta khép lại để một cánh cửa khác rộng lớn hơn mở ra, để đón ánh nắng mới, rực rỡ hơn, tươi mới hơn.

Đôi mắt em vẫn trong như ngày xưa, nụ cười của anh vẫn tỏa nắng, đừng để điều chúng ta chưa muốn, chưa sẵn sàng làm nó tan biến. Và dù sẽ phải đi bằng đôi chân trần một quãng đường rất rất xa nữa, em và anh hãy mạnh mẽ chấp nhận bởi cả hai chúng ta đều không muốn hôn nhân là nơi kết thúc của một tình yêu đẹp chúng ta - đã - từng - có, phải không anh?

Tố Linh

Ý kiến

()